Sóng biển nhẹ nhàng vuốt ve bờ cát, ngân nga những giai điệu dịu dàng như người mẹ ru con ngủ.
Lý Dục Thần đứng bên bờ biển, nhìn mặt trời ngã về tây, nhớ về người mẹ mà anh chưa từng gặp.
Mặt trời chậm rãi chìm xuống đường chân trời, như thể bị một bàn tay khổng lồ vô hình nhẹ nhàng ấn xuống, ánh sáng của nó bắt đầu trở nên mềm mại và sâu lắng, nhuộm cả bầu trời thành một bức tranh sơn dầu đang chuyển động, sắc màu từ vàng óng dần chuyển sang màu tím violet, rồi thành xanh đậm.
Nước biển quanh đảo dưới ánh sáng biến hóa khó lường đó lộ ra một sắc thái khó diễn tả bằng lời, giống như vô số đá quý lấp lánh dưới nước, mỗi giọt nước đều phản chiếu sắc màu khác nhau, tạo thành từng dải quang phổ, nhảy múa như cuộc đối thoại giữa đại dương và bầu trời, thì thầm những bí mật cổ xưa.
"Truyền thuyết nói đây là nơi các vì sao rơi xuống." Trần Văn Học đứng cạnh anh nói.
"Sao không rơi, thứ rơi xuống là chư thần, bao gồm cả đôi cánh trên người anh." Lý Dục Thần nói.
Trần Văn Học quay đầu nhìn lại, cười tự giễu: "Tôi vẫn chưa quen mang sáu cái cánh ra ngoài."
Phía sau họ, sáu người Lâm Thiên Hào, Lilith, Joyce, Dominic, Asbeel và Camiel đứng ở xa nhìn hai người, như sợ họ nhảy xuống biển.
Chỗ xa hơn là ngọn núi nhà thờ tráng lệ, nửa chìm trong hư không.
"Không ai quen mang sau cai canh cả, nhung thần thì phải quen." Lý Dục Thần
nói.
"Tôi không thích làm thần." Trần Văn Học lắc đầu, "Làm thần phải gánh quá nhiều thứ, lại còn phải bay, không thoải mái bằng làm người."
Lý Dục Thần mỉm cười: "Một ngày nào đó, thần sẽ biến mất khỏi thế giới này, lúc đó anh không cần gánh nặng nữa."
"Rơi xuống giống như các vì sao à?" Trần Văn Học nhìn lên bầu trời đang tối dần, nơi ngôi sao Hôm đầu tiên xuất hiện khi mặt trời vừa lặn.
"Không, không phải rơi xuống, là biến mất." Ánh mắt Lý Dục Thần như xuyên qua trời và biển, nhìn đến tận sâu trong vũ trụ, "Bầu trời tối thì mới thấy được sao. Chúng sinh khổ nạn thì mới cần thần linh. Nếu thế giới tươi sáng, chúng sinh yên vui, thì không cần ánh sao hay thần tích."
Trần Văn Học chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, nên tôi còn phải làm thần thêm một thời gian nữa, đúng không? Nhưng, nếu thật sự có một ngày đó, thế giới tươi sáng, chúng sinh yên vui, ánh sao và thần tích biến mất, vậy bóng tối và khổ nạn đi đâu? Anh cứ mãi gánh vác mà đi, đến lúc ấy, có phải tất cả sẽ đổ lên một mình anh không?”
"Không." Giọng Lý Dục Thần nhẹ nhưng dứt khoát, "Tôi không phải Giê-su, cũng không phải Địa Tạng. Tôi sẽ không nghĩ rằng nỗi khổ của mình có thể đổi lấy niềm vui của chúng sinh. Đó là tư tưởng của thần linh, họ coi mình là thần, là đấng cứu thế."
"Anh không phải đấng cứu thế sao?"
"Tôi không phải đấng cứu thế, thế giới này cũng không cần đấng cứu thế. Tôi là một trong chúng sinh, là một phần rất nhỏ của đại đạo, hòa vào đạo, mới là điều chúng ta nên làm."
Trần Văn Học im lặng, nghiền ngẫm từng lời của Lý Dục Thần. Gió biển thổi bay mái tóc hơi dài đã lâu chưa cắt của anh ta, ánh chiều tà nhạt chiếu lên gương mặt anh ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!