"Tương Liễu?"
Mọi người đều kinh ngạc.
"Tương Liễu ở đâu?" Lão quái áo đỏ phấn chấn hẳn lên, "Để tôi quyết chiến ba trăm hiệp với hắn!"
Bán Thiên Yêu chế giễu: "Ông ư? Nếu thật sự là Tương Liễu thì bóp chết ông cũng dễ như bóp chết một con kiến."
"Hừ, tôi không tin!" Lão quái áo đỏ khịt mũi coi thường, "Cậu Lý cũng chẳng bóp chết được tôi như bóp kiến, hắn có thể lợi hại hơn cậu Lý chắc?"
Bán Thiên Yêu không trả lời, mà hồi tưởng lại chuyện cũ.
Ông ta cũng từng là đại yêu thượng cổ, nên hiểu rất rõ cái tên Tương Liễu mang ý nghĩa gì.
Sau khi ngã xuống trong trận đại chiến giữa thần và ma, ông ta chẳng những mất đi thân xác, mà yêu đan cũng tan biến, chỉ còn lại một tia hồn phách trôi dạt giữa những ngọn núi cổ xưa, cho đến khi Minh Bộc để ông ta tái sinh trong thân xác dơi.
Minh Bộc bảo ông ta chờ đợi thánh chủ, ông ta đã đợi hơn ngàn năm, cuối cùng cũng gặp được người nắm giữ ánh sáng đen ấy.
Trận đại chiến với Ô Huyết Nguyên Ma vẫn còn in đậm trong ký ức, ông ta không bao giờ quên được cảnh kiếm quang đen xé toạc biển máu đỏ hôm đó.
Bán Thiên Yêu không thể xác định giữa Huyết Thần Tử và Tương Liễu ai lợi hại hơn, cả hai đều là ma thần thượng cổ, một là huyết ma mượn sức mạnh biển máu nguyên thủy mà hóa thành, một là long vương chín đầu thống lĩnh quần long.
Nhưng trong lòng ông ta có một niềm tin, thánh chủ vô địch. Nếu không, việc ông ta được tái sinh và chờ đợi ngàn năm còn ý nghĩa gì nữa?
Thực ra, điều khiến trong lòng ông ta chấn động nhiều nhất không phải là sức mạnh mà Lý Dục Thần thể hiện ngày hôm đó, mà là câu nói "Chúng ta đều bình đẳng, nếu ông muốn, có thể xem tôi là bạn, tôi cũng sẽ xem ông là bạn."
“Bạn" với ông ta là một từ quá xa xỉ, quá quý giá.
"Cậu Lý không bóp chết ông, chỉ là vì anh ấy không xem ông như một con kiến." Bán Thiên Yêu nói.
Lão quái áo đỏ rõ ràng không hiểu ẩn ý của Bán Thiên Yêu, vẫn muốn tiếp tục tranh luận, nhưng Bán Thiên Yêu không thèm để ý ông ta nữa, mà cúi xuống xem ông lão Xà Cừ.
Dù linh khí không ngừng tràn vào cơ thể Xà Cừ qua Thất Trọng Bảo Hàm, nhưng ông ta rõ ràng đã bị thương rất nặng, không thể vận hành chu thiên kinh mạch, chỉ dựa vào linh khí tự hồi phục thì vô cùng chậm. Mà thân thể yếu ớt của ông ta lại chẳng chịu nổi lượng linh khí dày đặc ấy, mới nói được vài câu đã có dấu hiệu hôn mê trở lại.
"Bố! Bố ơi!" Trân Châu hoảng hốt lay người Xà Cừ.
"Đừng động!" Bán Thiên Yêu cảnh báo, "Nội đan của ông ấy đã nứt, không thể ngưng tụ linh khí."
Nói xong, ông ta đặt tay lên ngực Xà Cừ, lấy nguyên lực trong yêu đan của mình chậm rãi truyền vào cơ thể Xà Cừ, giúp ông ta vận hành chu thiên, hấp thu linh khí, chữa lành vết thương.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!