Lại một ngày biển lặng trôi qua, nhưng kiểu yên tĩnh này lại khiến người ta càng thêm bất an.
Yêu quái không xuất hiện, nhưng suốt hàng trăm hải lý từ đảo Cửu Long đến vùng Phổ Đà, nhiều nơi nước biển bỗng nhiên trở nên đục ngầu một cách kỳ lạ, nhưng lại không tìm được nguyên nhân.
Lục Kính Sơn và Tô Bích Lạc vẫn chưa quay lại, việc này khiến người trên đảo Cửu Long càng thêm sốt ruột.
Mọi người bàn nhau có nên cử người đi tìm hay không, nhưng vấn đề là cử ai
đi?
Không có nhiều người có thể xuống đến độ sâu của rãnh biển Lưu Cầu, mà dù có xuống được, nếu dưới đáy biển nguy hiểm đến mức đến cả Lục Kính Sơn và Tô Bích Lạc còn không ứng phó nổi, người khác xuống có ích gì?
Lua chon tot nhat chính la Đỗ Thanh Hoi va Duong Tinh Huy, nhưng hiện tại hai người họ đang là trụ cột của đảo Cửu Long. Nếu họ rời đi, lỡ yêu quái biển lại đến thì ai sẽ giữ biển đây?
Hơn nữa trước lúc rời đi, Lục Kính Sơn đã căn dặn dò, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì Đỗ Thanh Hồi và Đường Tịnh Huy cũng không được phép rời bỏ vị trí.
Thế là mọi người lại nghĩ đến Lão quái áo đỏ và Bán Thiên Yêu. Hai yêu quái này vừa đến đảo Cửu Long, lại có pháp lực chẳng thua gì tiên nhân Thiên Đô, để họ xuống biển trở thành mong đợi chung của mọi người.
Lão quái áo đỏ trợn trắng mắt, tuy ông ta là yêu, tính tình nóng nảy lỗ mãng nhưng chắc chắn không ngu. Những người kia miệng nói toàn lời hoa mỹ, nhưng trong lòng lại chẳng hề yên tâm về bọn họ. Dù sao cũng là yêu, cách càng xa càng tốt, có khi còn có người thầm mong họ chết luôn dưới đáy biển ấy chứ.
Bán Thiên Yêu vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng, như thể chuyện này không liên quan đến mình vậy.
Ô Long chân nhân thở dài nói: "Được rồi, ba chúng người bọn tôi sẽ xuống rãnh biển một chuyến. Nhưng tôi nói trước, chúng tôi không dám bảo đảm sẽ tìm được Lục đảo chủ và Tô tiên tử trở về."
"Chúng tôi cũng đâu có ép mấy ông, chỉ cần mấy người cố hết sức là được, đừng có đi nửa đường đã quay về là được." Có người nói.
Ô Long chân nhân nhíu mày.
Lão quái áo đỏ xém nổi giận nhưng bị Ô Long chân nhân ngăn lại.
"Yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức." Ô Long chân nhân nói.
Kỷ Quảng Lai và Ninh Phượng Toàn cảm ơn liên hồi, họ cảm ơn bằng cả trái tim mình, dù gì anh cả cũng đã mất liên lạc hoàn toàn, nếu nói đến lo lắng thì chính hai người họ lo hơn bất kỳ ai.
"Chúng ta đi thôi." Ô Long chân nhân nói với Lão quái áo đỏ và Bán Thiên Yêu một tiếng, ba người chuẩn bị xuất phát.
Bỗng nghe chị Mai nói: "Đợi đã."
Ba người dừng lại, nhìn sang chị Mai.
Bọn họ vẫn rất tôn trọng chị Mai.
"Ô chân nhân, ba người các ông đều chưa từng gặp Lục đảo chủ và Tô tiên tử, lỡ đâu gặp nhau rồi lại hiểu lầm tiếp thì sao?" Chị Mai nói.
Mọi người đều gật đầu.
Không ai biết Ô Long chân nhân có phải yêu hay không, nhưng Lão quái áo đỏ và Bán Thiên Yêu lại rõ ràng là đại yêu, mới lên đảo đã xung đột với mấy vị đạo trưởng, lại còn đánh nhau với Đỗ tiên nhân và Đường tiên nhân.
Nếu Lục Kính Sơn và Tô Bích Lạc gặp họ dưới đáy biển, chắc chắn sẽ nghĩ họ cùng một giuộc với đám yêu quái biển, không đánh nhau mới là lạ.
Vậy phải làm gì đây?
Có người lo lắng, có người thất vọng.
Chị Mai nói: "Thế này đi, Ô chân nhân không cần đi nữa, pháp lực của ông cao cường, lại đúng lúc trên đảo cũng đang cần người, ông cứ ở lại đảo hỗ trợ đi. Tôi sẽ đi xuống biển cùng hai vị này."
"Cô?"
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Mặc dù chị Mai đã cho mọi người nhìn thấy thực lực của mình trong trận đại chiến với Thạch Hấp Tử lần trước, nhưng đó là vì cô ấy dùng pháp bảo chứ pháp lực của cô ấy lại không quá mạnh.
Chị Mai mỉm cười nói: "Tôi có Thất Trọng Bảo Hàm, tác dụng lớn nhất của nó chính là vượt biển. Tôi có thể dùng nó để đi vào biển sâu mà không gặp vấn đề gì. Biển sâu không có ánh sáng, mà Bảo Hàm của tôi có thể phát sáng trong nước. Hơn nữa tôi có thể tách Thất Trọng Bảo Hàm ra ở dưới đáy biển, mở rộng phạm vi tìm kiếm. Nếu Lục đảo chủ và Tô tiên tử nhìn thấy ánh sáng của Bảo Hàm sẽ nhận ra đo là tôi ngay. Với tình hình hiện nay, không ai thích hợp hơn tôi cả."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!