Chỉ có mỗi Nghiêm Cẩn tận mắt nhìn thấy tia chớp ấy.
Lúc đó cậu ta đang luyện công với Lâm Vân ở trên bãi biển, còn những người khác đều đang theo dõi vị trí của Lục Kính Sơn và Tô Bích Lạc cùng tình hình rãnh biển bằng máy dò trong bộ chỉ huy tác chiến tạm thời.
Lúc tia chớp giáng xuống, Nghiêm Cẩn cảm thấy mình như bị mù.
Xung quanh chỉ có mỗi một màu trắng, chẳng thể nhìn thấy cái gì.
Ngay sau đó là bóng tối vô tận, tàn ảnh của tia chớp như một đường ánh sáng trắng ngoằn ngoèo vẽ trên tờ giấy đen.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Cẩn mới lấy lại được thị lực.
Cậu ta thấy Lâm Vân đang đứng bên bờ biển, giữ nguyên tư thế Nhất Bộ Đăng Thiên, cả người không còn một mảnh vải, trần như nhộng, một chân đứng trên cát, một chân đạp lên cung.
Chẳng biết mây đen trên trời tản đi từ lúc nào, ánh nắng chiếu xuống bãi cát phản chiếu ánh vàng lấp lánh, mà cả người Lâm Vân cũng tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
"Lâm Vân!" Nghiêm Cẩn gọi to tên của anh họ, chạy vội tới.
Lâm Vân vẫn đứng yên như một pho tượng.
Nghiêm Cẩn thấy hơi sợ, sợ Lâm Vân đã chết rồi.
"Lâm Vân! Em không được chết!" Cậu ta lao tới, chộp lấy bả vai của Lâm Vân.
"Ấy ấy ấy, nhẹ nhẹ xíu!" Lâm Vân gào lên: "Anh tính giết em à?"
Nghiêm Cẩn thấy cậu ta không sao thì thở phào nhẹ nhõm: "Em bị gì vậy?"
"Không thấy em đang cứng đờ ra à? Anh tưởng bị sét đánh dễ chịu lắm sao?" Lâm Vân từ từ thả lỏng thân thể đang cứng đờ ra, hạ chân xuống từng chút một.
Nghiêm Cẩn chợt cười phá lên vì lúc này Lâm Vân đang trần chuồng, tia sét vừa rồi đánh thẳng vào người cậu ta tạo thành tư thế tay giương cao, tư thế này thật sự không thanh lịch chút nào.
Lâm Vân trừng mắt nhìn, hận không thể tẩn cậu ta một trận, nhưng khổ nỗi cả người mình lại tê cứng, động đậy xíu thôi đã đau đến muốn chết, đành phải nhích người từng tí một.
Một lúc lâu sau cậu ta mới cảm thấy kinh mạch và khí huyết trở lại bình thường, một cảm giác thoải mái khó tả lan khắp người khiến cậu ta muốn chợp mắt ngủ.
"Ái chà, đã quá đi!"
Lâm Vân cất cung Thiên Vũ đi, vươn vai một cái rồi sực nhớ quần áo trên người đã bị trận lôi đình vừa rồi xé tan thành tro bụi, cậu ta cúi đầu nhìn, cười tự giễu nói: "Hì hì, may là chỉ có mình anh họ ở đây, chứ lỡ bị cái bà kia nhìn thấy chắc đời này em khỏi ngẩng đầu lên luôn!"
Cậu ta vừa dứt câu đã có một giọng nói cất lên ở sau lưng:
"Em nói ai là cái bà kia hả?"
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn vừa quay đầu lại đã thấy chị Mai khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn họ.
Ngoài chị Mai ra, còn có Đỗ Thanh Hồi và Đường Tịnh Huy và một vài đạo trưởng đã vượt qua cảnh giới Tiên Thiên.
Lâm Vân hét lên một tiếng rồi vội huơ tay che chỗ kín, rồi dùng Vũ Bộ chạy trên bai cat hệt con cua.
Lục Kính Sơn và Tô Bích Lạc đứng trên mặt biển, nước biển lấp lánh màu xanh lam, ở vùng biển cả mênh mông này màu xanh da trời ấy lại hiện ra u ám thần bí, lại điểm thêm chút màu đỏ của ráng chiều, trông như màu máu tràn ra khỏi vực sâu đen kịt của địa ngục.
"Nơi đây chính là rãnh biển, chúng ta xuống thôi." Lục Kính Sơn nói.
Tô Bích Lạc vẫn đứng im đó, bình tĩnh nhìn về phương xa: "Những năm gần đây, ma khí ngoại vực hỗn loạn, sư phụ vào Vạn Tiên Trận vẫn chưa ra, các bí cảnh trong thiên hạ mở ra, Ma Thần thượng cổ cũng thức tỉnh, cục diện thật khó lường!"
Cô ấy khẽ vung tay, mặt biển lập tức nứt ra một khe hở khổng lồ, hai bên nước biển tuôn xuống như thác đổ.
"Bên dưới rãnh biển này chính là nơi Đại Địa nứt ra, dạo trước khe nứt địa ngục đã mở, minh khí dâng trào, rất có thể nơi này sẽ thông thẳng đến U Minh. Chuyến đi lần này của hai ta hiểm nguy trùng trùng, sống chết khó lường. Kính Sơn, tỷ chỉ hỏi đệ một câu, những gì đệ từng nói với tỷ trước kia có phải là lời thật lòng không?"
Lục Kính Sơn nhìn về phía hoàng hôn xa xăm, nhớ lại rất nhiều rất nhiều năm trước, khi ông ấy và Thất sư tỷ vẫn trẻ cùng nhau dạo bước trên núi Côn Luân, dẫm lên tuyết trắng, đuổi theo ánh mặt trời đang khuất dần về phía tây.
"Kính Sơn, đệ nhìn xem, ánh hoàng hôn đẹp quá đi!"
"Ánh hoàng hôn thật đẹp, nhưng lại sắp chạng vạng nữa rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!