Nghiêm Cẩn ổn định thân hình, chuẩn bị tung cần lần nữa.
Lâm Vân hét: "Nghiêm Cẩn, đừng phân tán sức mạnh, tập trung đánh một con thôi!"
Nghiêm Cẩn cũng hiểu mình vừa rồi quá nóng vội, với thực lực mình hiện tại, dù có Điếu Long Can trong tay, muốn giam giữ cả chín con rồng là chuyện không tưởng.
Trong lòng không khỏi thấy xấu hổ, lúc nguy cấp mà đầu óc không tỉnh táo bằng Lâm Vân.
Cậu ta bèn ổn định tinh thần, nắm chặt Điếu Long Can, hướng thẳng vào con rồng lớn nhất ở giữa, quăng cần ra.
Bên cạnh, Lâm Vân nhìn mà nghiến răng, giậm chân: "Trời ạ, sao lại chọn con to nhất chứ? Phải xử con yếu nhất trước mới đúng!"
Nhưng cần câu của Nghiêm Cẩn đã quăng ra, lúc này cũng không tiện làm gián đoạn cậu ta làm phép, Lâm Vân lại chẳng giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà sốt ruột.
Một chùm tơ Điếu Long lại xuyên qua lớp sóng dữ, bắn thẳng về phía con rồng lớn ở giữa.
Con rồng lớn bị những sợi tơ quấn chặt, dày đặc như lưới, giay giua kịch liệt.
Lục Kính Sơn và Tô Bích Lạc thấy tình hình như vậy thì lập tức tâm ý tương thông, hai luồng kiếm quang lóe lên, song kiếm hợp bích, hóa thành một cây kéo khổng lồ, cắt ngang qua mặt biển.
Chieu nay vừa rồi ho đa từng thu, chem đoi mot bong rong, nhưng chang hieu sao thứ đó dù bị cụt đi một đoạn nhưng vẫn còn sống, chỉ là sức mạnh yếu đi đôi chút.
Về sau vì bóng rồng càng lúc càng nhiều, họ phải chống đỡ tứ phía, không còn cơ hội thi triển lại chiêu song kiếm hợp thành kéo.
Giờ con rồng chính bị tơ Điếu Long quấn chặt, thời cơ không thể bỏ lỡ, họ lập tức thi triển.
Kiếm quang cắt tới, tưởng chừng lại có thể cắt đứt bóng rồng.
Nhưng họ đã đánh giá thấp con rồng chính này, kiếm quang còn chưa kịp chạm tới, thân rồng đã chấn động, trong biển truyền tới tiếng gầm vang trời.
Con rồng khổng lồ vọt thẳng lên không, mang theo sóng dữ ngập trời, lao thẳng lên trời.
O phía xa, Nghiêm Cẩn đang điều khiển Điếu Long Can, suýt nữa bị kéo cả người lẫn cần lên trời.
Sức mạnh khủng khiếp đến cực điểm này khiến cậu ta hoàn toàn không thể khong che, đanh phai thu Dieu Long Can lại trước.
Theo đà bay lên của con rồng khổng lồ, tám con rồng còn lại cũng bay lên không trung.
Chín con rồng mang theo sóng dữ, như thể muốn nhấc cả đại dương lên.
Những bức tường nước cao ngàn trượng lan ra tứ phía, xông tới Thất Trọng Bảo Hàm và đám người ở xa.
"Cẩn thận! Đứng vững!"
Chị Mai hét lớn, suýt chút nữa không giữ nổi Thất Trọng Bảo Hàm.
Lâm Vân dậm mạnh hai chân "cộp cộp".
Tuy cậu ta chỉ dậm trên một tầng của Bảo Hàm, nhưng Thất Trọng Bảo Hàm có thể phân ra cũng có thể hợp lại, kỳ thực là một thể thống nhất, bỗng nhiên phát ra một loại sức mạnh thần kỳ, né khỏi luồng sóng dữ mạnh nhất, đứng vững như trên mặt đất bằng phẳng.
"Đây chính là Vũ Bộ sao?" Chị Mai kinh ngạc nói.
Nhưng Lâm Vân hoàn toàn không nghe thấy chị Mai đang nói gì, vì ánh mắt cậu ta lúc này chỉ dán chặt lên bầu trời.
"Trời đất ơi! Cái quái gì vậy?"
Nước biển bị hất tung lên không trung rồi rơi xuống, lộ ra chín thân rồng, mà kỳ lạ là, thân thể chín con rồng ấy lại nối liền nhau, con to nhất, mạnh nhất nằm ở giữa, tám con còn lại quấn quanh nó, trông như tám cái xúc tu.
"Vãi! Quái vật bạch tuộc siêu cấp à?"
Ngay cả Nghiêm Cẩn xưa nay vốn hiền lành cũng bất giác mắng.
Bên kia, Lục Kính Sơn và Tô Bích Lạc cũng cả kinh, tuy đã sớm đoán được rằng thứ này không phải giao long, nhưng cũng không ngờ lại là một con quái vật biển khổng lồ như thế.
Thông thường yêu quái biển không thể rời khỏi biển, nhưng con quái bạch tuộc này lại bay được lên trời, đến giờ vẫn chưa rơi xuống, rõ ràng nó đã có năng lực bay lên trời, chỉ là yêu lực của nó vẫn dựa vào đại dương, nên không thể bay quá cao hay quá xa.
Chín thân hợp nhất, như vậy càng khó đối phó, vì không thể tách rời chúng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!