Một luồng sáng đỏ lóe lên, đan Xích Long hóa thành long hồn, bay vút lên cao rồi đột ngột quay đầu lao xuống, tham chiến.
Cùng lúc ấy, chị Mai ở phia xa cung giai phong hồn Bạch Long ẩn nấp trong Thất Trọng Bảo Hàm ra.
Khi hai con rồng một trắng một đỏ cùng tham chiến, cục diện lập tức thay đổi, cuối cùng Lục Kính Sơn và Tô Bích Lạc cũng có cơ hội được rảnh tay.
"Lão Bát, có hàng tốt như vậy sao không chịu lấy ra xài sớm?" Tô Bích Lạc giận dỗi nói.
"Tại đệ vừa thấy tỷ đã cứng người nên quên mất việc mình có đem theo nó!" Lúc này Lục Kính Sơn cũng rảnh tay rảnh chân hơn xíu, đùa giỡn đôi câu với Tô Bích Lạc.
Hai người đứng gần nhau hơn, phối hợp càng lúc càng ăn ý.
"Lão Bát, đạo pháp hiện tại của đệ khác hẳn hồi còn ở Thiên Đô, đệ học được ở đâu vậy?" Tô Bích Lạc vừa chiến đấu vừa hỏi.
"Haizz." Lục Kính Sơn thở dài: "Sư phụ đã phế bỏ tu vi của đệ, đuổi đệ xuống núi, hồi ấy đệ đau lòng lắm, sau này vì chiến đấu với bọn hải tặc nên đệ mới tu hành lại, nhưng lại chẳng dám luyện theo tâm pháp của Thiên Đô, sợ rằng làm mất mặt sư môn. Bởi vậy, đệ tự chế ra một bộ pháp môn tu luyện riêng, mà ba năm nay lại bị đạo pháp của Dục Thần ảnh hưởng rất nhiều, thành ra cảm thấy mình đã tiến bộ không ít."
"Lý Dục Thần ... " Tô Bích Lạc nhớ lại lần gặp Lý Dục Thần bên bờ Nhược Thủy, thở dài nói: "Hồi đệ ấy còn bé tỷ chẳng để ý gì nhóc ấy mấy, luôn cảm thấy sư phụ thiên vị nhóc ấy quá. Giờ xem ra, sư phụ quả thật có con mắt tinh tường, thằng nhóc này không thể được hình dung chỉ với hai từ "thiên tài" nữa rồi, e rằng còn chẳng kém gì Nhị sư huynh."
"Cẩn thận!" Lục Kính Sơn hét lên.
Một bóng rồng lao tới tấn công, Tô Bích Lạc lập tức nghiêng người né tránh.
Lúc này, mặt biển bất ngờ lại cuộn trào dâng cao, một đợt sóng còn lớn hơn lúc nãy nổi lên, một bóng rồng to hơn cao lớn hơn nữa vọt thẳng lên trời.
Cứ thế, tám bóng rồng trước đó đã biến thành chín.
Mà con vừa mới xuất hiện kia rõ ràng đã mạnh hơn hẳn tám con còn lại.
Lục Kính Sơn và Tô Bích Lạc vừa mới thở phao nhẹ nhõm đã phải rơi ngay vào một trận chiến ác liệt khác, chẳng còn sức để nói thêm lấy một câu không liên quan đến trận chiến nữa.
Mà cơn sóng ấy và pháp lực lại đẩy mọi người xung quanh lùi lại xa hơn.
Ba người Lâm Thiết Phong, Cổ Thủ Mặc và Trương Vân Phổ chỉ đành bay lên cao hơn, vung phi kiếm tham chiến, song ảnh hưởng của họ đến cục diện lại cực kỳ nhỏ bé.
Trái lại, Thất Trọng Bảo Hàm của chị Mai vẫn vững vàng treo giữa những cơn sóng dữ, không lùi lại lấy nửa bước.
Nhưng cô ấy cũng chỉ có thể đứng ở vị trí ấy, chẳng thể tiến thêm dù chỉ một chút.
Mà mặt biển ở phía xa hơn đang có một vòng người đang đứng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!