Vũ Hạo Luân dẫn Lý A Tứ vào phòng chuyên để xử lý tôi tớ, cũng là nơi trước đây đã nhốt Chu Thiệu Nghĩa.
"Anh đã cứu Chu Thiệu Nghĩa, vậy giờ anh phải ăn hết tất cả những đau khổ ông ta chưa kịp nếm thử rồi."
Vũ Hạo Luân nhìn vào căn phòng treo đầy dụng cụ tra tấn, cầm lấy một con dao hình thù kỳ dị huơ huơ trước mặt Lý A Tứ.
Lưỡi dao vẫn còn vương lại mùi máu tanh tưởi khó ngửi.
"Ấy đúng rồi, sẽ có một người cùng chia ngọt sẻ bùi với anh đấy."
Vũ Hạo Luân cười nham hiểm rồi ra lệnh cho tay sai dẫn người tới.
Chẳng mấy chốc đã có người đẩy Ngũ Ngọc Kỳ đang bị trói tay vào.
"A Tứ!" Ngũ Ngọc Kỳ vừa thấy Lý A Tứ đã hoảng sợ kêu lên.
"Ngọc Kỳ, xin lỗi ... " Lý A Tứ cảm thấy áy náy, nhưng ngoài xin lỗi ra anh ta chẳng biết nói gì hơn.
"Không, A Tứ, em không trách anh! Là em có lỗi với nhà họ Lý, có lỗi với phu nhân và quản gia, với cả anh ... " Ngũ Ngọc Kỳ cúi gằm mặt rồi đột ngột ngẩng lên, oán trách nhìn Lý A Tứ: "Anh không nên về đây! Anh về làm gì chứ?"
"Anh không thể bỏ mặc em được." Lý A Tứ nói.
"Anh ngốc quá!" Ngũ Ngọc Kỳ hét lên, mắt ngấn lệ: "A Tứ, anh ngốc quá! Em không xứng để anh làm vậy đâu!"
"Ái chà chà ... " Vũ Hạo Luân giơ ngón tay kiểu hoa lan ra, giọng điệu ẻo lả vừa chanh chua vừa giễu cợt: "Tình chàng ý thiếp thật nhờ! Tôi cũng thấy rung động rồi đấy nhớ!"
Lý A Tứ vẫn im lặng vì anh ta biết rằng, giờ có nói gì cũng chẳng có ý nghĩa gì ngoài thỏa mãn tâm lý méo mó của Vũ Hạo Luân.
Anh ta chỉ nhìn Ngũ Ngọc Kỳ bằng ánh mắt đầy kiên định, tạo nên niềm tin cho cô ta.
Vũ Hạo Luân thấy hai người họ chẳng thèm để ý tới mình, một cơn giận dữ vô cớ chợt dâng trào.
"Hừ, lát nữa tôi sẽ khiến bọn mày có muốn khóc cũng không khóc nổi!" Rồi quay qua nói với tay sai: "Đi, tìm mấy thẳng công nhân có cơ thể vạm vỡ trong mỏ tới đây, bảo với chúng nó, ai làm cho cô em này của tao sướng thì tao sẽ thưởng mạnh tay cho!"
Đám tay sai cười nham nhở rồi vâng lệnh chạy đi.
Chẳng mấy chốc, bọn chung dẫn theo vài thợ mỏ quay trở lại. Đám thợ mỏ này mặt mũi người ngợm đều lấm lem bụi than, trông như thể vừa mới vớt ra khỏi thùng nhựa thông vậy, vừa thấy Vũ Hạo Luân, bọn họ lo sợ co rúm lại ngay ngưỡng cửa, nhưng ánh mắt láo liên thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua người Ngũ Ngọc Kỳ.
Vũ Hạo Luân cười lớn, bước tới trước mặt Ngũ Ngọc Kỳ, ngón tay vờn nhẹ lên mặt cô ta: "Sao nào em gái cưng của anh, em đã hài lòng với mấy anh chàng này chưa?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!