Huyết dịch sôi trào rồi từng làn sương mù màu vàng bốc lên, dần ngưng tụ lại trên không trung biến thành hình người.
Ban đầu chỉ là một dáng người mờ mờ, rồi dần dần hiện rõ ngũ quan, có thể nói là khá đẹp trai. Trên người còn khoác một bộ quần áo mang theo dáng vẻ đầy phiêu dật.
Khi ngu quan ngày cang ro rang, Hướng Van Tình kinh ngạc kêu lên: "Nhị sư huynh!”
Lý Dục Thần cũng ngẩn người, hơi bất ngờ: "Đó là dáng vẻ của Nhị sư huynh sao?"
Anh ở Thiên Đô mười ba năm, chưa từng gặp Nhị sư huynh.
"Sao lại thế này?" Hướng Vãn Tình lo lắng, nhưng lại cảm thấy không thể nào.
Lý Dục Thần nói: "Yên tâm, đó không phải là hồn phách của Nhị sư huynh, mà là hồn khí của Cự Ma ngưng kết thành. Có lẽ Nhị sư huynh là con người duy nhất gã từng gặp, hoặc là người mạnh nhất gã từng gặp, nên gã mới biến thành dáng vẻ của Nhị sư huynh."
Hướng Vãn Tình thấy cũng có lý, bèn gật đầu hỏi: "Vậy giờ chúng ta phải làm gì giờ?”
Lý Dục Thần cũng không biết phải làm gì, vì anh chưa từng gặp phải tình cảnh này bao giờ.
Lúc này, ma hồn màu vàng chợt cất tiếng: "Các người là ai?"
Lý Dục Thần hỏi ngược lại: "Anh là ai?"
"Tôi là ai ư?" Ma hồn màu vàng thoạt trông không được thông minh cho lắm, có lẽ vì ký ức cũng đã mơ hồ theo cơ thể đổ sập.
Gã lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn như một vị tiên nhân, kết hợp với vầng sáng màu vàng rực rỡ đó, nhìn thế nào cũng không giống ma quỷ.
"Tôi là ai ... " Ma hồn trông như rất đau khổ, hai tay ôm đầu, thân thể run rẩy: "Thánh chủ ... Không ... Tôi không phản bội ... Diêm La ... Anh đừng hòng giết tôi ... A ... "
Gã ăn nói lộn xộn chẳng có chút logic nào, nhưng Lý Dục Thần lại nghe được một chút manh mối, rồi như đã đoán được điều gì đó.
"Anh là đồ phản bội!" Anh quát lên.
"Không! Tôi không!" Ma hồn gào lên.
"Ai có thể chung minh anh không phản bội?"
"Minh Bộc!" Ma hồn thốt lên.
"Minh Bộc ở đâu?"
"Ở ... ở ... " Ma hồn trông như đang rất cố gắng để nhớ lại nhưng lại như không thể nhớ ra: "Sâm La ... chết oan ... A ... "
Ma hồn đột ngột gào thét lên điên cuồng, trên người bùng phát một luồng khí hung bạo cuồng loạn.
Huyết dịch màu vàng óng dưới chân gã tụ lại thành hồ, mặt hồ cuộn xoáy giống như quỷ hút máu đang hấp thụ luồng năng lượng vô tận từ dưới lòng đất, rồi cung cấp cho ma hồn đang lơ lửng trên không trung.
Sau đó, ma hồn vươn tay ra rút lấy một thanh kiếm từ trong xoáy nước trên mặt hồ.
Đột nhiên, tất cả ánh sáng màu vàng đều tắt lịm, ngay cả dòng chất lỏng màu vàng chảy trên đất cũng mất đi ánh sáng.
Khắp đất trời chỉ còn lại mỗi thanh kiếm ấy là sáng chói ngời ngời.
Lý Dục Thần nhìn thanh kiếm, cảm khái nói: "Kiếm tốt!"
Nhưng Hướng Vãn Tình lại kinh hãi: "Đó ... đó là ... kiếm của Nhị sư huynh?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!