"Không đúng! Nơi này không phải thiền viện của lão già Tuệ Hàng đó!" Tiểu Hắc nói.
"Không ở cùng một rừng Tử Trúc!" Đinh Hương nói: "Địa khí đã thay đổi hoàn toàn, hình như khu rừng Tử Truc nay chỉ vừa mới mọc lên thôi!"
Bọn họ đi lại gần, mọi người bước xuống khỏi lưng rùa, Huyền Vũ cũng thu nhỏ người rồi biến lại thành Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, sau đó cùng nhau đi tới bìa rừng trúc.
Canh truc truoc mat um tum, tu khí luon lờ, hoan toan khong co loi nao có thể đi vào.
Đinh Hương vận chuyển Lực Hư, không gian trước mắt bỗng nhiên sáng tỏ, họ mới phát hiện nào có rừng Tử Trúc gì, rõ ràng chỉ có một cây gậy Tử Trúc cắm trên mặt đất, tử khí nối liền với địa mạch, tỏa rộng cả trăm dặm mới hiện ra huyễn cảnh rừng Tử Trúc ở trước mắt này.
Vô Hoa bước lên một bước, niệm Phật hiệu rồi đưa tay nhổ gậy Tử Trúc lên.
Tử khí tiêu tán, rừng trúc trước mắt biến mất để lộ ra núi non hoang vu đổ nát.
Ở bên cạnh bãi đá cách đó không xa có một ngôi miếu đổ nát, nằm nghiêng ngã.
"Đằng đó!"
Đinh Hương chạy tới, mọi người cũng vội vàng đuổi theo.
Dọn đống đổ nát chắn lối vào miếu sang một bên, đi qua cột trụ và bức tường đổ nát, rồi bước vào đại điện đã bị vùi một nửa dưới lòng đất.
Mọi người tìm thấy thi thể của Từ Hiểu Bắc nằm bên dưới đống đổ nát, cây chùy Kim Cang rỗng ruột vẫn còn cắm ngay ngực gã.
Máu trong người gã đã cạn khô, cơ thể khô đét như que củi.
"A Di Đà Phật!" Vô Hoa niệm Phật: "Hãy để bần tăng siêu độ cho cậu ấy."
"Khoan đã!" Đinh Hương ôm chặt lấy thi thể Từ Hiểu Bắc: "Khoan đã! Đợi chút đã!"
Vô Hoa thở dài.
Tất cả mọi người đều im lặng, đều nghĩ rằng Đinh Hương chỉ đang quá đau lòng mà thôi, dù sao người đã chết cũng không thể sống lại được.
Nhưng Đinh Hương lại nói: "Tôi có thể cảm nhận được linh hồn của Tiểu Bắc, linh hồn anh ấy vẫn chưa tan biến!"
"Đó là khe nứt địa ngục! Khí U Minh trào lên gây trì hoãn quá trình tiêu tán của linh hồn Tiểu Bắc!" Đinh Hương hơi kích động: "Chỉ cần hồn phách chưa tan, tôi có thể kéo anh ấy trở về từ địa ngục!"
"Nhung co thể cau ấy ... " Vo Hoa nhìn thi the Từ Hieu Bắc, không khỏi lo lắng
nói.
"Không sao, chỉ cần hồn phách chưa tan thì sẽ luôn có cách."
Khuôn mặt Đinh Hương đầy cố chấp, cô ấy nhìn một vòng ngôi miếu đổ nát, thấy nửa tòa sen lún xuống đất và tượng thần đã đổ nát, còn có cả một cánh tay của Hộ Pháp Kim Cang lộ ra bên cạnh tượng thần.
"Tôi muốn gom ba hồn bảy vía của Tiểu Bắc lại, sau đó tái tạo lại Kim Cang pháp thân cho anh ấy."
Nói rồi cô ấy bế thúc Từ Hiểu Bắc đi tới chỗ nửa tòa sen, đẩy tượng thần nắm trên bệ ra, lau dọn sạch sẽ rồi đặt cơ thể khô quắc của Từ Hiểu Bắc lên tòa sen.
"Mọi người về trước đi, tôi phải ở lại đây tu bổ địa mạch, Tiểu Bắc cũng cần tôi." Đinh Hương quay lại nói với những người khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!