Năm ngón tay của Bạch Thần khẽ siết, vuốt rồng trong hư không lập tức bóp chặt.
Tiếng thét thảm vang lên, thân thể kim cương tu luyện trăm năm của Tuệ Hàng lap tức bị vuot rồng xe nat, rồi tan biến thanh hư vô trong không gian vỡ vụn.
Bạch Thần thu tay, vuốt rồng trong hư không cũng theo đó biến mất.
Anh ta khẽ vung tay, bốn cây Tử Trúc khổng lồ quanh thân lập tức biến mất, mà trong tay anh ta, đã có thêm đoạn rễ Tử Trúc, ánh tím lấp lánh, trông như cây roi đồng tím.
"Thứ này đung là đồ tốt." Bạch Thần nhìn đoạn rễ Tử Trúc nói, "Đáng tiếc là bị khắc Phật chú, đối với tôi thì vô dụng."
Anh ta bước đến trước mặt Vô Hoa, "Anh là hòa thượng, vậy đưa cho anh."
"Cho tôi?" Vô Hoa kinh ngạc nhận lấy đoạn rễ Tử Trúc vạn năm, chỉ cảm thấy khi chạm vào nặng như núi, suýt chút nữa không chịu nổi.
Bạch Thần quay đầu nhìn về Đông Phương, ánh mắt sâu thẳm xa xăm, như xuyên thấu qua không gian thời gian vô tận.
"Rồng lặn đáy biển, thủy triều hướng về Tây Thiên, sau khi trở về, anh hãy đưa nó đến núi Phổ Đà, có lẽ sẽ hữu dụng."
...
Sương mù dày đặc trên núi Phổ Đà cuối cùng cũng tan đi.
Hải Không đứng bên bờ biển, nhìn mặt biển mênh mông tĩnh lặng, lông mày nhíu chặt.
Cảnh tượng ảo ảnh kỳ lạ hôm ấy rất nhanh đã biến thành màn sương mù mịt mù, bao phủ cả hòn đảo, khiến trời đất u ám không thấy ánh sáng.
Ông ta biết màn sương dày đột ngột này không phải hiện tượng thời tiết cực đoan, mà là luồng trọc khí dưới đáy biển bị khuấy động, tràn lên mặt biển rồi hình thành nên loại sương mù đặc biệt ấy.
Giờ sương mù đã tan, những du khách mắc kẹt trên đảo cũng đã được đưa trở về đất liền, nhưng tâm trạng của Hải Không vẫn chẳng thể nhẹ nhõm.
Địa ngục nứt toác, phản chiếu lên bầu trời; rồng lặn đáy biển, khuấy động trọc
khí.
Hai chuyện này vậy mà xảy ra cùng lúc.
Giờ đây đại sư Giác Chiếu đã vào rừng Tử Trúc, dùng toàn bộ tu vi của mình để trấn giữ long mạch Đông Hải, ngăn chặn khí u minh tiếp tục trào ra từ vết nứt trong địa mạch.
Gánh nặng bảo vệ Phổ Đà, lúc này, đã đặt lên vai Hải Không.
"Sư phụ," Đệ tử Bình Ba vừa chạy vừa gọi đầy phấn khích, "Sương mù tan rồi! Sương mù tan rồi! ... "
Nhưng cậu ta chợt ngậm miệng, bởi nhận ra đây là chuyện ai cũng nhìn thấy, còn cần gì phải báo cáo nữa.
Bình Ba nhìn thấy sắc mặt của Hải Không không được tốt.
Cậu ta đã theo sư phụ hơn hai mươi năm, sư phụ luôn là người vui vẻ, thỉnh thoảng còn trêu chọc, gõ đầu cậu ta mấy cái.
Thế nhưng mấy ngày nay, sư phụ luôn lộ ra vẻ trầm lặng.
"Sư phụ," Bình Ba dè dặt gọi, "Người đi nghỉ ngơi chút đi, nơi này để đệ tử trông chừng."
Hải Không khẽ lắc đầu: "Không được, lúc này, sao ta có thể nghỉ ngơi được chứ?”
Bình Ba nói: "Sương mù cũng đã tan, mặt biển yên ả, chắc là ... Sẽ không có chuyện gì nữa đâu phải không?"
“Có những lúc, mặt biển càng yên lặng, dòng ngầm dưới đáy càng dữ dội. Nguy hiểm, luôn đến vào lúc con không kịp đề phòng.”
"Sư thúc ... "
Tiếp tục có đệ tử khác chạy vội tới, trên mặt có chút phấn khích.
"Sư thúc, có tin từ đảo Cửu Long, là bà Mai gửi đến".
“Ô, tin gì, mau nói!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!