Hướng Vãn Tình tung người hạ xuống ngọn núi hiểm trở, trước mặt cô ấy là khe núi, trong khe núi có con sông rộng đang chảy ngang.
Nhìn vào độ rộng cùng độ quanh co của dòng sông, cùng dãy núi trùng điệp hai bên, quả thật rất giống Tam Hiệp của Trường Giang.
Chỗ khác là, hai bên bờ Tam Hiệp cảnh sắc tươi đẹp, vượn hót hạc kêu, trên sông thuyền bè qua lại, cá lặn chim bay, cảnh tượng sinh cơ dạt dào, khắp nơi đều tràn đầy hơi thở sự sống.
Còn nơi này, dòng nước dường như đứng im, mặt sông phẳng lặng im ắng như tấm gương soi. Núi non hai bờ phủ màu xám xịt, hoàn toàn không chút sinh khí.
Trên trời, mây trắng mỏng như tơ lững lờ trôi theo gió, nhưng ngay phía trên mặt sông, lại hiện ra khoảng trống trắng mờ, như thể những áng mây khi đến đây liền bị cắt đứt, để lại vệt nứt dài trên bầu trời có cùng bề rộng với lòng sông, hệt như dòng sông soi ngược lên không trung.
Phía xa, từng đàn chim bay lượn, nhưng hễ đến gần bờ sông sẽ đột ngột xoay đầu, quay mình rời đi, tựa hồ nơi đó có bức tường vô hình chặn ngang, khiến chúng không dám vượt qua.
Hướng Vãn Tình thuận tay ngắt nhánh cỏ dại trên vách đá, ngón tay khẽ búng, chiếc lá như được gió nâng, nhẹ nhàng bay ngang qua sông, hướng về bờ bên kia.
Thế nhưng, vừa chạm đến mặt nước, nó lập tức rơi thẳng xuống, chẳng hề có chút lay động, như bị sợi dây vô hình kéo chặt, trong chớp mắt, chiếc lá đã cắm xuống mặt nước, rồi chìm thẳng vào lòng sông.
Đây chính là Nhược Thủy, nó tồn tại ngoài coi Côn Luân, sinh ra từ hư vô, chảy về hư vô, nước ấy yếu đến mức chẳng đỡ nổi cọng cỏ, chẳng nâng nổi chiếc lông chim, chẳng để bất kỳ loài chim nào vượt qua.
Không vật nào có thể vượt qua Nhược Thủy.
Tương truyền Nhược Thủy vốn bắt nguồn từ ngoài vực giới, các bậc thánh nhân đã lợi dụng đặc tính ấy, dẫn dòng nước bao bọc bốn phía, gom tụ linh khí Hồng Mông cùng âm dương hỗn độn, hình thành nên Côn Luân, trải qua vạn kiếp biến hóa, cõi ấy dần hóa thành nhân gian.
Côn Luân, kỳ thực chính là tên khác của nhân gian.
Chỉ là, ngày nay nhân gian đã sớm đổi thay, duy chỉ còn dải tuyết vực nơi cao nguyên kia, vẫn còn giữ lại chút phong mạo thuở sơ khai.
Đệ tử Thiên Đô, vừa là người bảo vệ Côn Luân, cũng là người bảo vệ nhân gian.
Nhược Thủy tuy yếu, nhưng cũng không phải nước đọng, thánh nhân chưa từng hoàn toàn phong bế Nhược Thủy, vì vậy nó vẫn luôn chảy, chỉ là chảy rất chậm.
Chính dòng chảy này đã không ngừng đưa linh khí ngoài vực vào Côn Luân, còn khí bẩn trong vực thì theo Hoàng Tuyền mà thoát ra, duy trì một vòng tuần hoàn sinh thái của vực giới, khiến nhân gian dù trải qua vạn đời cũng không bị mục nát.
Thế nhưng lần này, không biết vì sao, Nhược Thủy lại xuất hiện hiện tượng bị chặn dòng, nước chảy ngày càng chậm, chậm đến mức gần như tĩnh lặng, giống như mặt sông trước mắt, phẳng lặng như tấm gương.
Những năm gần đây, ma khí ngoại vực dấy động, Vân Dương Tử tiến vào Vạn Tiên Trận, còn các đệ tử Thiên Đô phần lớn cũng bị phái đi khắp nơi để khảo sát dị động địa mạch và bí cảnh viễn cổ.
Nhiệm vụ của Hướng Vãn Tình chính là điều tra nguyên nhân của việc Nhược Thủy bị chặn dòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!