Hòa thượng cũng đang nhìn Lâm Mộng Đình.
Trên gương mặt gầy gò của ông ta lộ vẻ kinh ngạc, chắp tay nói: "A di đà Phật, thì ra phu nhân mới là cao thủ, bần tang thất lễ rồi."
Lâm Mộng Đình cười nói: "Không phải cao thủ thì không thất lễ sao? Hòa thượng sao lại có cái tâm phân biệt như thế?"
"Phu nhân thật giỏi ứng đối, hẳn là có duyên với Phật, chi bằng theo bần tăng lên núi Ngũ Đài xuất gia tu hành?" Hòa thượng nói.
Lâm Mộng Đình hơi sững lại, không khỏi nhớ tới Trí Nhẫn ở Tiền Đường. Khi xưa Trí Nhẫn cũng hở tí là khuyên Lý Dục Thần xuất gia.
Đáng tiếc, một đời cao tăng đã hóa thành cầu vồng mà đi, chỉ để lại ánh chiều tà chiếu rọi Tiền Đường.
Trước mắt, hòa thượng này có phải cao tăng hay không, Lâm Mộng Đình không thể phán đoán, chỉ dựa vào một chiêu nửa thức vừa rồi vẫn chưa thể nhìn ra được tu vi của ông ta.
"Đại sư xuất gia ở núi Ngũ Đài à? Pháp danh là gì?"
"Bần tăng Hãm Không, xuất gia ở chùa Hiển Thông núi Ngũ Đài, bế quan nhiều năm, không hỏi chuyện đời, nhân tình thế thái nhiều điều không thông, mong phu nhân thứ lỗi."
Lâm Mộng Đình nghe thấy chùa Hiển Thông ở núi Ngũ Đài, lập tức hiểu được lý do vị hòa thượng này đứng về phía nhà họ Vũ.
"Đại sư ở nơi thánh địa Phật Môn, cần gì phải đặt chân vào phàm trần, thêm phiền não nhân gian?"
Hòa thượng mỉm cười: "Phật nói ta không vào địa ngục thì ai vào, không đặt chân vào phàm trần, làm sao phổ độ chúng sinh?"
"Vậy tức là, đại sư đến để phổ độ chúng sinh sao? Nhưng đại sư thực sự hiểu được nỗi khổ của chúng sinh chăng? Nếu biết chúng sinh khổ, thì nên bước vào nơi khổ. Nỗi khổ của dân gian ắt ở dân gian, cớ sao lại dựa vào hào môn?" Lâm Mộng Đình mỉa mai nói.
Hòa thượng cũng không nổi giận, nói: "Trong đây tự có nhân duyên. Hòa thượng tu hành, trọng một chữ duyên. Tôi có duyên với nhà họ Vũ, cũng có duyên với phu nhân."
"Hơ, hòa thượng đừng tùy tiện kết duyên phận, tôi với ông lấy đâu ra duyên?"
"Năm năm trước, ở Long Môn Thiên Quan, dốc Dã Tam phía tây thủ đô, nghìn Phật cùng tụng, Phật quang vạn trượng, chuyện này phu nhân hẳn là biết chứ?"
Bên cạnh, Hầu Thất Quý nghe vậy thì giật mình.
Chuyện ở Long Môn Thiên Quan, dốc Dã Tam, ông ta rõ hơn ai hết. Khi đó anh Lý mới đến thủ đô, chính ông ta dẫn anh và Tiêu Minh Hạc cùng đến Long Môn Thiên Quan, từ Thiên Phật Câu tiến vào lòng đất, phá hủy địa cung của Quỷ Vương.
Trận đại chiến ấy, Hầu Thất Quý đích thân trải qua, cảnh tượng hiểm nguy đến giờ vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Cũng chính trận ấy đã hoàn toàn thay đổi thế giới quan của ông ta, khiến ông ta từ đó một lòng đi theo Lý Dục Thần.
Hòa thượng này sao lại biết?
Hầu Thất Quý nhớ Lý Dục Thần từng nói, Thiên Phật Câu là pháp trận trấn áp Quỷ Vương, ắt hẳn có cao tăng Phật Môn tham dự.
Mà thánh địa Phật Môn gần đây nhất chính là núi Ngũ Đài, chẳng lẽ hòa thượng này có liên quan đến chuyện đó?
Những gì Hầu Thất Quý nghĩ, Lâm Mộng Đình cũng đã nghĩ đến.
Nhưng cô không lộ vẻ gì, nhẹ lắc đầu nói: "Tôi chưa từng đến Long Môn Thiên Quan."