“Dục Thần giao nhà cho ông, là vì tin tưởng ông, sau này mấy chuyện sổ sách này không cần đưa tôi xem nữa.”
Hầu Thất Quý biết Lâm Mộng Đình tin tưởng mình, nhưng ông ta sẽ không vì được chủ nhà tin tưởng mà quên mất mình là ai, phu nhân có xem hay không là việc của phu nhân, ông ta vẫn phải đưa, dù chỉ là nhìn cho có lệ.
“Hầu gia, chuyện hôm nay, ông thấy thế nào?" Lâm Mộng Đình hỏi.
“Là tôi không làm tròn bổn phận, tôi đoán được bọn họ sẽ giở trò, nhưng không ngờ họ lại ra tay độc ác đến vậy. Tôi không nên chỉ phái một mình A Tứ đi đón phu nhân ... "
“Tôi đã nói là không liên quan đến ông." Lâm Mộng Đình ngắt lời “Bọn họ đã dám ra tay với tôi, chứng tỏ đã chuẩn bị sẵn sàng để đối đầu với nhà họ Lý. Điều tôi không hiểu là, tại sao họ lại chọn thời điểm này, chứ không phải lúc Dục Thần đang bế quan?"
“Tôi cũng nghĩ mãi mà không thông." Hầu Thất Quý lắc đầu "Ba năm qua, bọn họ luôn giở mấy trò lén lút, cũng vì thế nên tôi mới không ngờ tới. Nhưng đã đến nước xé rách mặt nạ rồi, chúng ta cũng dễ xử lý hơn, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, phu nhân, chúng ta cũng nên ra tay rồi."
“Làm thế nào thì ông cứ quyết là được, lần này tôi đến thủ đô, chính là để chống lưng cho nhà họ Lý chúng ta, chống lưng cho Hầu gia ông, cứ yên tâm mà làm đi."
Trên mặt Hầu Thất Quý lộ rõ vẻ vui mừng, ông ta biết chỉ cần có câu nói này của Lâm Mộng Đình, thì ông ta có thể toàn quyền quyết định, không cần phải e dè, lo cái này ngại cái kia nữa rồi.
"Cảm ơn phu nhân."
“Không cần cảm ơn tôi, là Dục Thần đặc biệt dặn dò đấy. Hơn nữa mấy năm nay, cái mớ rối rắm ở thủ đô này đều do ông chống đỡ, nếu phải nói cảm ơn, thì cũng là tôi phải cảm ơn ông mới đúng." Lâm Mộng Đình chân thành nói.
Hầu Thất Quý vô cùng cảm động: “Phu nhân nói quá lời rồi, đây đều là việc tôi nên làm.”
"Nhưng có một điều, ai là kẻ chủ mưu thì phải điều tra rõ ràng, bốn đại gia tộc, còn có nhà họ Bạch, cũng có chút giao tình với chúng ta, nhất là nhà họ Tiêu, còn từng có ơn với nhà họ Lý, dù họ đã làm gì đi nữa, chỉ cần không phải chủ mưu, thì cũng nên chừa cho họ chút thể diện." Lâm Mộng Đình dặn dò.
“Phu nhân yên tâm, tôi biết chừng mực." Hầu Thất Quý suy nghĩ rồi nói, “Phu nhân, tôi có ý này. Cậu Lý và phu nhân đã hơn ba năm chưa về thủ đô, nay phu nhân trở lại, không bằng mời tất cả nhà quyền thế trong thủ đô đến, nhân tiện công bố việc cậu Lý đã xuất quan, cũng xem như ổn định lòng người, đồng thời thăm dò thái độ của các gia tộc. Nhà họ Lý chúng ta xưa nay vốn kín đáo, cũng nên có một lần phô trương danh thế."
Lâm Mộng Đình gật đầu nói: "Được, ông cứ sắp xếp đi."
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, thì ra Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đã quay về, Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Kỳ cùng họ đi vào. Lý A Tứ áp giải mấy người đàn ông, còn Ngũ Ngọc Kỳ thì dẫn theo một cô gái sắc mặt tiều tụy.
“Được đấy, còn nhanh hơn chị dự đoán." Lâm Mộng Đình mỉm cười nói.
“Chứ sao, hai anh em bọn em mà ra tay, làm gì có chuyện không xong!" - Lâm Vân vừa uống nước vừa nói.
“Đừng khoác lác nữa, nói đi, tra được gì rồi, cái người gọi là Ngũ gia đó là ai?" - Lâm Mộng Đình hỏi.
"Hừ hừ," Lâm Vân cười khẩy "Ngũ gia Lục gia gì chứ, chẳng qua chỉ là họ Vũ thôi."
“Họ Vũ?"
“Em đã tra rõ rồi, là người của nhà họ Vũ ở Tấn Châu, tên là Vũ Tấn Sơn."
“Nhà họ Vũ ở Tấn Châu? Đời sau của Đường Vũ Chu?" Lâm Mộng Đình hơi kinh ngạc, nhớ lại đã gặp trong bí cảnh Huyền Vũ ở Kim Lăng.
Vũ Chiếu vốn là người của Minh giáo, tính ra cũng là một nhánh chính thống của Thánh Giáo, từng chấp chưởng cờ Xích Hỏa Lưu Diễm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!