Chiếc xe cuối cùng cũng bình an đến được căn nhà họ Lý.
Hầu Thất Quý nhìn thấy đầu xe bị đâm biến dạng cửa kính vỡ nát, sắc mặt cực kỳ khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Lý A Tứ.
"Xin lỗi, phu nhân, là tôi tính sai, để cô bị hoảng sợ rồi."
“Không liên quan đến ông, ba năm nay, ông có thể giữ vững cục diện của cửa hàng ở thủ đô, đã không dễ dàng rồi."
Lâm Mộng Đình tha thứ cho ông ta, nhưng Hầu Thất Quý lại không thể tha thứ cho chính mình, ông ta lập tức đưa ra sắp xếp, bố trí lại toàn bộ an ninh cả trong lẫn ngoài của căn nhà họ Lý ở thủ đô.
“Không ngờ bọn họ trắng trợn như vậy, đã đến lúc cho họ nếm mùi rồi." Trong mắt Hầu Thất Quý lộ ra tia hung ác.
Lâm Mộng Đình không hỏi Hầu Thất Quý có kế hoạch gì, cô ấy sẽ không can thiệp vào chuyện của nhà họ Lý ngay khi vừa đến thủ đô.
“Đây là Ngọc Kỳ phải không, suýt nữa thì không nhận ra." Cô ấy nhìn nữ bảo vệ mặc đồng phục, đang đứng thẳng tắp, oai phong lẫm liệt nói.
"Vâng phu nhân, tôi là Ngọc Kỳ, tôi nhận ra phu nhân mà, phu nhân vẫn xinh đẹp như xưa, còn đẹp hơn cả ba năm trước." Ngũ Ngọc Kỳ nói.
“Miệng ngọt thật đấy, A Tứ, anh nên học hỏi Ngọc Kỳ đi, đừng suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, người ta không biết lại tưởng nhà họ Lý không trả lương cho anh." Lâm Mộng Đình cười nói.
Lý A Tứ chỉ ừ, mà không nói gì thêm.
Ngũ Ngọc Kỳ liếc anh ta, cắn môi nói: "Anh ấy à, chính là khúc gỗ!"
Lâm Mộng Đình bất giác cười, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!