Cú đâm này tuy đơn giản, không hoa mỹ, nhưng sức mạnh của nó đã khiến tất cả mọi người, ngoại trừ Lý Dục Thần đều chấn động.
Du Joyce đa song lại, du Tran Van Hoc theo chan Ly Duc Than, kien thuc uyen bác từng trải, nhưng trước cây trường thương cường đại như vậy, vẫn không khỏi sợ hãi.
Còn cảnh sát Dominic vừa mới từ Romat đến đây thì thậm chí còn hoài nghi không biết mình có phải đã xuyên không tới thế giới của người Hobbit hay không, trước mặt vua của thánh kỵ sĩ, anh ta cảm thấy bản thân nhỏ bé đến đáng thương, thậm chí còn chẳng bằng cả người lùn, cùng lắm chỉ là con kiến mà thôi.
Hawkworth thu lại trường thương, lại trở nên tĩnh lặng như pho tượng, chỉ là đẳng sau vẻ bình thản ấy lại ẩn chứa sự uy nghiêm không cho phép ai xâm phạm.
“Cuối cùng cậu cũng đồng ý rồi." Ông ta nhìn Lý Dục Thần nói.
Lý Dục Thần đáp: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần ông đồng ý gặp Lilith, tôi sẽ đồng ý với ông.”
“Không!" Hawkworth khẽ lắc đầu, "Tôi không thể gặp con bé, điều đó sẽ chỉ hại nó thôi."
“Đã muộn rồi, ông đã gặp rồi." Lý Dục Thần nói.
“Cậu nói gì cơ?" Hawkworth ngạc nhiên không hiểu gì cả.
Lúc này, Lâm Thiên Hào dìu Lilith đã già nua bước lên trước.
Lilith bước đi run rẩy, yếu ớt như bà lão bình thường nơi trần gian, trải qua nhiều năm tháng, giờ đây như ngọn đèn dầu sắp cạn, lay lắt trước gió.
Cô ta ngấng đầu, nhìn người kỵ sĩ cao lớn đang cưỡi ngựa, hơi thở dần trở nên dồn dập.
“Lilith?"
Giọng nói của Hawkworth tràn ngập kinh ngạc. Sau lớp giáp phát sáng, không ai có thể nhìn thấy gương mặt ông ta, cũng chẳng biết lúc này biểu cảm của ông ta ra sao.
"Sao lại thành ra thế này? Tại sao? Nói cho tôi biết, tại sao?"
Giọng của Hawkworth càng lúc càng lớn, gần như gào lên, âm thanh vang vọng qua lớp giáp sắt, phát ra những tiếng ù ù kỳ dị.
"Tại sao ư? Điều đó không còn quan trọng nữa!" Ánh mắt Lilith kiên định mà lạnh lùng. “Chỉ có một việc quan trọng, tôi hỏi ông, rốt cuộc ông có phải cha của tôi không?"
Thân hình Hawkworth rõ ràng khẽ trĩu xuống, con ngựa dưới thân ông ta cũng lảo đảo, thở hắt ra tiếng nặng nề qua lỗ mũi.
Ông ta im lặng, rất lâu không nói gì.
Còn ánh mắt của Lilith thì như những sợi xích, khóa chặt lấy ông ta, không cho ông ta có cơ hội trốn tránh.
Bầu không khí trên cao nguyên thành cổ trở nên vô cùng nặng nề, trời như sà xuống, vầng trăng tròn từ phía Đông lăn dần về phía Tây, ánh đèn thành phố dường như cũng lùi xa về phía chân trời.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Hawkworth cũng cất lời: “Có những chuyện, không thể nói là tuyệt đối, giống như mối quan hệ giữa tôi và cô, tôi có thể là cha cô, cũng có thể không phải."