Carroll khuyên can không thành, đành phải quay về bẩm báo với sư phụ hắn.
Tới hoàng hôn, Lý Dục Thần dẫn mọi người đến đền Parto trên cao nguyên Acropolis.
Mặt trời dần lặn xuống, du khách cũng lần lượt rời đi, những di tích lịch sử đang dần chìm vào bóng hoàng hôn. Những khối đá khổng lồ ấy đã đứng sừng sững nơi đây hàng nghìn năm, như đang âm thầm chờ đợi điều gì đó.
Lý Dục Thần tiến tới cay cột trong số đó, gio tay go giữa không trung, như đang gõ vào cánh cửa vô hình.
"Lại là các anh!" Người phụ nữ mặc áo choàng trắng bước ra từ phía bên kia của ngôi đền.
Ngoài cảnh sát Dominic ra, những người khác đều nhận ra cô ta, lần trước đến đây họ đã gặp rồi. Cô ta tên là Jessica, tự xưng là người hầu của thánh Sariel.
Trần Văn Học tỏ vẻ khinh thường người phụ nữ này, khuôn mặt lúc nào cũng cao ngạo như con chó giữ cổng nhà địa chủ vậy.
Jessica lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, còn với những người khác thì thậm chí chẳng thèm nhìn.
“Đừng tùy tiện gõ cửa đền, làm phật ý thần linh, cơn giận đó anh không gánh nổi đâu!”
Lý Dục Thần không định phí lời với cô ta, nên không để tâm, giơ tay thực hiện động tác gõ cửa lần nữa.
"Đây là lần cuối cùng, nếu cô không ra gặp tôi, tôi sẽ rời đi." Vừa gõ cửa trong không khí, anh vừa nói.
"Đồ không biết sống chết!" Jessica giận dữ hét lên, "Anh sẽ phải trả giá vì sự hỗn xược và bốc đồng này!"
Cô ta khoanh hai tay trước ngực, kết thành ấn thánh giá bằng ánh sáng, chiếu ra luồng ánh sáng hư vô.
Đúng lúc ấy, có giọng nói cất lên: "Jessica, là tôi bảo họ đến đây."
Giữa những trụ đá cổ kính khổng lồ, hư ảnh dao động, Hawkworth mặc bộ giáp trụ, cưỡi chiến mã, cầm trường thương, từ trong hư không thong thả bước ra.
Jessica nhíu mày, thu sát khí, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt nói: “Kỵ sĩ đại nhân, ông không nên đưa những kẻ dị giáo tới đây. Nơi này là đất thánh, thánh Sariel giao phó cho tôi canh giữ, tôi tuyệt đối không cho phép bọn dị giáo quấy nhiễu sự yên bình của thần thánh!"
Hawkworth cưỡi ngựa, thân hình cao lớn như pho tượng đúc bằng sắt, đứng bất động, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Jessica dường như có chút dè chừng với vị kỵ sĩ này, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, ánh sáng hình thánh giá trước ngực lần nữa bừng lên.
"Xin lỗi, thưa kỵ sĩ đại nhân, tốt nhất bây giờ ông nên đưa bọn họ rời khỏi ngay, nếu không tôi sẽ buộc phải trục xuất họ, nếu có ai bị thương hay thiệt mạng, đừng trách tôi."