Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Trần Văn Học và Joyce vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy cảnh sát Dominic đang ngồi trên băng ghế dài trong vườn hoa.

"Này, cảnh sát, sao anh lại ở đây?" Trần Văn Học cảnh giác bước tới, lo lắng Dominic cũng đã biến thành ma cà rồng.

"Đáng sợ quá! Nhiều ma cà rồng như thế!" Dominic vẫn chưa hoàn hồn, giọng còn run khi nói, "Đây là cảnh tượng đáng sợ nhất tôi từng thấy, còn khủng khiếp hơn cả phim!"

Rõ ràng Dominic chưa biến thành ma cà rồng.

Trần Văn Học nhớ rằng sau khi Agatha xuất hiện, anh ta và Lâm Thiên Hào cùng đi tìm Lilith, Dominic không đi theo.

"Cảnh sát Dominic, anh thoát ra ngoài bằng cách nào?"

Joyce cũng cảm thấy lạ, sau khi bản thân anh ta bị Agatha "giết chết" thì rơi vào vòng vây của đám ma cà rồng, anh ta tưởng Dominic khi đó đã gặp nạn rồi.

Dominic hít sâu một hơi, gio tay chỉ lên thap cao của nhà thờ, trên đỉnh tháp sừng sững ấy có một người đang đứng, hai tay chắp sau lưng, mặt hướng về phía tây.

Trần Văn Học và Joyce nhìn thấy bóng lưng của người đó, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ.

"Dục Thần!"

"Cậu Lý!"

Hai người nhẹ nhàng phóng thẳng lên đỉnh tháp.

Dominic chỉ biết ngước nhìn, anh ta đâu có bản lĩnh một bước nhảy lên độ cao mười tầng lầu như vậy.

Nhưng giờ đây anh ta đã bắt đầu hoài nghi thế giới này, đến cả ma cà rồng cũng có thật, còn gì là không thể nữa?

Đỉnh tháp không hoàn toàn nhọn, mà có một bệ nhỏ, trên đó dựng một cây thánh giá, dẫn dắt tín đồ ngước nhìn thiên đường.

"Dục Thần, anh đến lúc nào vậy?" Trần Văn Học hỏi.

"Các anh xem đi, cảnh sắc ở Romat thật ra cũng rất đẹp." Lý Dục Thần nói.

Trần Văn Học nhìn ra xa, phong cảnh thành phố hiện ra trong tầm mắt, những tòa nhà xen kẽ, đường phố sạch sẽ, quảng trường tinh xảo, núi xa và rừng rậm phủ đến sát thành phố, nối thành một thể với cây xanh trong thành phố, khiến cho thành phố này mang một cảm giác như được sinh ra một cách tự nhiên.

Nhưng mặt trời đang treo ở bầu trời phía tây khiến Trần Văn Học cảm thấy khó chịu. Giờ đã là buổi chiều, ánh nắng chói chang chuyển sang hoàng hôn, đỏ như máu nhỏ xuống, khiến anh ta nghĩ đến ma cà rồng.

"Vẻ đẹp chỉ là bề nổi, dưới đất toàn là bóng tối và máu tanh." Trần Văn Học vỗ lên cây thánh giá bên cạnh nói.

"Anh nói xem, nếu người dân Romat biết rằng trong thành phố này có rất nhiều ma cà rồng, họ sẽ nghĩ thế nào?" Lý Dục Thần hỏi.

Trần Văn Học ngẩn ra, không hiểu vì sao Lý Dục Thần lại hỏi vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Họ sẽ rời khỏi thành phố này."

Lý Dục Thần mỉm cười lắc đầu: "Anh xem thường con người quá rồi, con người chưa bao giờ sợ ma quỷ, người chỉ sợ nghèo."

Trần Văn Học cảm thấy câu này nghe không ổn, nhưng lại không thể phản bác.

"Đẹp là đẹp vì có xấu, thiện là thiện vì có ác."

Lý Dục Thần vừa nói, vừa đưa tay ra, lòng bàn tay bốc lên Hắc Hỏa, hoa sen đen nở rộ, đối lập hoàn toàn với mặt trời đỏ máu phía tây.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!