"Các người đã làm gì Lilith?" Lâm Thiên Hào trông thấy bộ dạng của Lilith mà lòng đau như cắt, gào lên, "Thả cô ấy ra ngay!"
“Chúng tôi chẳng làm gì cả, tất cả đều là cô ta tự nguyện." Agatha nói “Ông có biết đây là nơi nào không? Nơi này được gọi là Hắc giáo đường, không chỉ vì nó từng bị lửa thiêu, ma vì no tượng trung cho bong toi, mang trong mình lời nguyen."
"Từ rất lâu về trước, có một vị thiên sứ xinh đẹp bị ma quỷ mê hoặc, phản bội thần minh, đánh cắp Huyết Dịch Nguyên Sơ. Thần giáng xuống thần phạt, nguyền rủa cô ta cùng hậu duệ đời sau, nhờ vào Huyết Dịch Nguyên Sơ mà bất tử, nhưng vĩnh viễn phải sống trong bóng tối, không được thấy ánh mặt trời."
"Đó chính là nguồn gốc của Huyết tộc sao?" Trần Văn Học tò mò hỏi.
Agatha không phủ nhận, cũng chẳng trả lời, chỉ tiếp tục: "Họ xây dựng nên nhà thờ này, mong muốn được thần linh tha thứ, dùng giáo lý truyền bá giữa nhân gian để cầu xin sự xá tội. Nhưng Huyết Dịch Nguyên Sơ đã sớm bị ma quỷ cướp đi, tuy trong huyết mạch vẫn còn chút di truyền, nhưng từ lâu đã bị pha loãng và nhiễm tạp chất, trừ thiên sứ đã đánh cắp Huyết Dịch Nguyên Sơ đó."
“Vì thế, họ đã quyết định hiến tế tổ tiên của chính mình."
Agatha từ từ bước vào từ cửa, toàn thân tỏa ra ánh sáng mờ ảo, thuần khiết như sương mù, khiến cô ta trông vô cùng thánh khiết, giọng nói của cô ta cũng vì vậy mà vô cùng hấp dẫn.
“Họ đã trùng tu lại nhà thờ này, và từ khắp nơi trên thế giới, họ tìm kiếm cả nam lẫn nữ trẻ tuổi, rồi xây họ vào trong các bức tường."
"Cô nói là ... họ đều là người sống?" Trần Văn Học nhìn sang bức tường bên cạnh, trong lòng bỗng lạnh toát.
Tuy ban nãy đã đoán được đây là xác người thật, nhưng anh ta vẫn cho rằng đó chỉ là xác chết, kiểu như xác ướp mà thôi.
“Không sai, tất cả đều là người sống, ít nhất là khi bị xây vào, họ vẫn còn sống. Hơn nữa, mỗi đôi trong đây đều là một cặp tình nhân. Họ còn rất trẻ, đang yêu nhau, đắm chìm trong những khoảnh khắc ngọt ngào nhất của đời người. Nhưng rồi, họ bị chôn sống trong tường, trở thành vĩnh hằng!"
"Vĩnh hằng ... " Lâm Thiên Hào nổi da gà toàn thân, "Thật là tàn nhẫn, chỉ tính bốn bức tường này, cộng thêm trần nhà, ít nhất cũng phải có vài trăm cặp đôi"
Agatha hầm hừ: “Mấy người nhầm rồi, không chỉ nơi này, mà toàn bộ nhà thờ, từng bức tường, từng mái nhà, từng tấc sàn dưới chân các người, đều giống hệt nơi này, đều được xây kín bằng người sống."
“Cái gì?”