Dominic nghe đến tên cảnh sát trưởng Edson thì không khỏi nhíu mày.
Anh ta cẩn trọng bước lên vài bước, khẩu súng trong tay vẫn chưa hạ xuống, chỉ là không còn chĩa vào ai, nhìn Lý Dục Thần hỏi: "Sao anh biết tôi đang điều tra vụ án mất tích người?"
Lý Dục Thần cười nói: "Tôi không chỉ biết anh đang điều tra vụ mất tích, mà còn biết tổng cộng có mười sáu người mất tích, đều là khách du lịch đến từ nơi khác, đúng không?"
Dominic lắc đầu nói: "Anh nói đúng một nửa. Đúng là khách du lịch từ nơi khác, nhưng không phải mười sáu người, mà chỉ có sáu người."
“Ö, vậy có lẽ mười người kia vẫn chưa được các anh lập hồ sơ." - Lý Dục Thần
nói.
Dominic sững người, lập tức trở nên cảnh giác, chĩa súng vào Lý Dục Thần: "Rốt cuộc các anh là ai? Sao anh biết được những chuyện đó?"
Lý Dục Thần cười nói: "Tôi đang cung cấp manh mối, chắc có thể xem là người cung cấp tin chứ, cảnh sát thành phố Romat các anh đối xử với người cung cấp thông tin như vậy sao?"
“Vậy anh nói cho tôi biết, manh mối của anh từ đâu mà có? Những người đó đang ở đâu?" Dominic hỏi.
"Những người đó à, thì đang ở dưới tầng hầm của tòa lâu đài này." - Lý Dục Thần nói.
"Không! Cảnh sát, đừng nghe bọn chúng! Tên này đang vu khống!", Anthony hét lớn.
"Im miệng!" - Dominic nói, "Có phải vu khống hay không rất dễ kiểm chứng, chúng ta xuống tầng hầm xem là biết. Anthony, đứng dậy, cùng chúng tôi xuống dưới."
"Không! Đây là Lâu đài Dracula, được chính quyền thành phố Romat bảo vệ. Cảnh sát Dominic, nếu anh muốn vào, phải có sự cho phép của thành phố hoặc lệnh khám xét của sở cảnh sát." Anthony nói.
Dominic nhíu mày, như thể đã đoan ra điều gì đó, rồi nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần cười với anh ta.
Dominic nói: "Anthony, dù anh có lý do gì đi nữa, cũng không được cản trở tôi làm nhiệm vụ. Mau cầm chìa khóa, dẫn chúng tôi xuống tầng hầm."
Họng súng của anh ta tự nhiên chuyển sang chĩa vào Anthony.
"Đứng dậy đi, Anthony!"
Anthony bất đắc dĩ đứng dậy, nét mặt đầy căng thẳng, ánh mắt đảo liên tục.
"Dẫn chúng tôi xuống tầng hầm." Dominic thúc giục lần nữa.
"Được rồi, được rồi, toi se đi, để toi nghĩ xem, chìa khoa ở đau nhỉ ... " Anthony ậm ừ trì hoãn.
"Không cần tìm nữa, chìa khóa nằm trong túi quần bên trái của anh." - Lý Dục Thần nói.
"Hả?" Anthony nhìn Lý Dục Thần như thấy ma, "Anh ... Anh ... "
Dominic cũng khá bất ngờ, nhìn Lý Dục Thần, nhưng không hỏi thêm gì.
Anthony lấy chìa khóa từ túi quần ra: “ồ, được rồi, được rồi, đúng là ở đây thật, trí nhớ của tôi đúng là tệ quá, đều là do mấy người đánh tôi, cảnh sát, anh không thể làm ngơ việc họ đánh tôi đâu đấy ... "
Vừa lẩm bẩm than vãn, anh ta vừa lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin nhắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!