"Là ký hiệu của ma cà rồng!" Lâm Thiên Hào chẳng buồn để ý vì sao ngón tay Joyce lại phát sáng, trong đầu chỉ nghĩ đến Lilith.
"Nhưng nếu Lilith muốn báo tin cho chúng ta, thì gọi điện thoại là được rồi, sao phải để lại ký hiệu kiểu này?" Trần Văn Học nói.
"Không phải cô ấy để lại." Lâm Thiên Hào khẳng định chắc nịch “Cô ấy từng nói với tôi, cô ấy ghét cái ký hiệu này, vì nó rất xấu, cho nên từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ dùng đến. Hơn nữa, đây là ký hiệu chỉ dùng trong nội bộ Huyết tộc để truyền tin, người ngoài rất ít ai biết đến, hồi ở bên Lilith, tôi chỉ nghe cô ấy vô tình nhắc đến."
"Người của Huyết tộc đến phòng thí nghiệm của giáo hội Thánh Quang làm gì?" Trần Văn Học hỏi.
Lâm Thiên Hào lắc đầu: "Tôi không biết."
"Vậy chỉ còn cách đi hỏi Dracula thôi." Lý Dục Thần đứng lên nói “Đi thôi, chúng ta đến Romat, gặp bá tước đó một lần."
Ánh bình minh còn chưa kịp xuyên qua khu rừng rậm, lâu đài dưới sự bao bọc của khu rừng nguyên sinh, vẫn chìm trong bóng tối mờ ảo.
Bá tước Dracula ngồi trên chiếc ghế sồi cổ, chạm khắc cầu kỳ cứng cáp như đá, trên chân ông ta phủ tấm chăn lông dày, ngăn hơi lạnh của mùa đông.
Căn phòng ngập trong dấu vết của năm tháng, tranh sơn dầu đã ngả màu ố vàng cùng với những món vũ khí đã hoen gỉ, trên trần nhà, một chiếc đèn chùm bằng sắt treo lủng lắng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Dracula có thể nghe thay ro tiếng tho của chính mình, cùng với tiếng gió khẽ lướt qua bức tường cao của lâu đài.
Mặt trời dần ló dạng ở chân trời, có tia nắng xuyên qua ô cửa hẹp, chiếu lên nửa khuôn mặt của ông ta. Dracula khó chịu quay mặt đi, mặc dù ánh sáng mặt trời giờ đây đã không còn gây tổn thương cho ông ta, nhưng cảm giác chói mắt ấy vẫn khiến ông ta không thể yêu nổi.
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
"Vào đi." Dracula nói, giọng không mấy vui vẻ.
Cánh cửa cũ kĩ rít lên rồi mở ra, người mặc áo choàng đen, khoác bên ngoài một chiếc mũ trùm rộng lớn bước vào, khi thấy ánh nắng hắt qua cửa sổ, người đó khựng lại, như có phần sợ hãi, ngập ngừng không dám bước qua ngưỡng cửa.
"Thưa Bá tước, Lilith đã đến."
“Ừ, để cô ấy lên đây đi." Dracula uể oải đáp lời.
“Vâng."
Người áo đen cúi đầu lui ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân vọng đến. Âm thanh rất nhẹ, nhẹ đến mức như hạt bụi trong ánh nắng, nhưng vẫn không thoát được khỏi đôi tai của Dracula.
"Bá tước đại nhân!" ngoài cửa vang lên tiếng của Lilith.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!