Cả đêm Aljan không chợp mắt.
Ông ta cứ đi đi lại lại trong văn phòng, đôi giày da cao cấp giẫm lên thảm lông dày khiến mặt thảm bị xơ ra từng sợi.
Chiếc ghế bọc vang lấp lanh kia vẫn còn in rõ hai vết khắc rợn người trên lưng ghế, khiến ông ta không dám ngồi xuống, mỗi lần định ngồi là lại có cảm giác như có hai thanh kiếm đang lơ lửng sau lưng, sẵn sàng đâm vào ngực ông ta.
Ông ta đã gọi sang Thiên Trúc không biết bao nhiêu cuộc, cầu viện cả gia tộc lẫn giáo hội Bà La Môn.
Nhưng phía gia toc thì cứ luon miệng noi phải hop để nghiên cứu thêm.
Đúng vậy, một khi gia tộc lớn đến mức độ nào đó, thì chuyện họp hành sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng, đợi đến khi những vị lãnh đạo của gia tộc nói xong mấy câu vô nghĩa kiểu "vấn đề then chốt là tìm ra chốt của vấn đề", thì cái gọi là then chốt cũng đã sớm không còn quan trọng nữa rồi.
Còn bên phía giáo hội Bà La Môn thì dường như hoàn toàn tin tưởng Shanka, cho rằng chỉ cần ông ta còn ở đó, mọi vấn đề đều có thể giải quyết.
Aljan vốn dĩ cũng rất tin tưởng vào Shanka, trên người tên này có quá nhiều bí mật.
Thế nhưng sự xuất hiện của Lý Dục Thần đã khiến ông ta bắt đầu hoài nghi, chỉ cần phất tay, là có thể tạo ra sát khí xuyên qua màn hình, cùng với dấu thập chết chóc trên lưng ghế, tất cả đều khiến người ta lạnh sống lưng.
Điều khiến ông ta bất an nhất là, Duke đã nhượng bộ.
Aljan rất rõ ràng, phía sau Duke là thế lực khủng khiếp đến mức nào.
Thậm chí ông ta còn đặc biệt liên hệ với mấy người bạn bên Hoa Hạ.
Với tư cách là thành viên của một trong những thế gia cao quý nhất Thiên Trúc, đồng thời cũng là thương nhân dày dạn kinh nghiệm trong giới sòng bạc cùng tài chính, ông ta có mạng lưới quan hệ rộng khắp thế giới, tại Thân Châu, Hào Giang, thủ đô, ông ta đều có người quen và những người này đều là nhân vật có thế lực.
Nhưng ông ta đều nhận được câu trả lời giống nhau đến lạ - đừng đụng vào người họ Lý đó.
Aljan vô cùng phiền não.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay ông ta đã cháy suốt cả đêm, làn khói đặc quánh đến mức ngay cả máy lọc không khí cao cấp cũng không thể xua tan mùi khói thuốc trong phòng.
Người phụ nữ mặc đồ truyền thống của Thiên Trúc gõ cửa bước vào, khẽ hỏi có muốn mang bữa sáng vào không.
Mãi đến lúc này, Aljan mới sực tỉnh, thời gian đã trôi qua suốt đêm.
Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn tối đen như mực, chết tiệt, mặt trời như thể ngủ quên mất, đến giờ vẫn chưa ló dạng.
Ông ta khoát tay: "Không cần, cô đi mời đại sư Shanka đến đây."
“Đại sư Shanka đang ở trên sân thượng." Người phụ nữ đáp.
“Cái gì?"
Aljan hơi ngan ra, lập tức mở cửa hông, dẫn ra hành lang nối lên tầng thượng.
Vừa bước ra ngoài, ông ta lập tức phát hiện điều bất thường.
Trời đã sáng từ lâu, ông ta có thể nhìn thấy mây trời và cây xanh đang lấp ló dưới ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!