Lâm Thiên Hào hơi xúc động: "Cô cũng nói như vậy trước mặt Duke nhỉ?"
"Duke?" Lilith lắc đầu, "Em và ông ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau, em cần máu của ông ta, chỉ vậy thôi. Cùng lắm thì coi ông ta như lãnh tụ tương lai của Huyết tộc, người thừa kế của Bá tước Dracula. Nhưng em không yêu ông ta, một chút cũng không.”
Lâm Thiên Hào không nói gì, chỉ nhìn cham cham vào Lilith, như thể muốn nhìn thấu nội tâm cô ta qua đôi mắt ấy.
Lilith không né tránh chút nào, bốn mắt nhìn nhau, cô ta nói: "Ở đất nước của bọn em, quan hệ nam nữ rất thoáng, em có thể ngủ với người đàn ông khác, nhưng sẽ không trao trái tim mình cho họ. Em biết người phương Đông các anh khó mà chấp nhận chuyện này, nhưng em nói thật. Nếu chúng ta đều là người thường, em sẽ chấp nhận tập tục của các anh, sống với anh một đời một kiếp, đầu bạc răng long. Nhưng tiếc là em không phải. Em là người Huyết tộc, em sẽ không già, sẽ không chết. Em không muốn nhìn anh già đi từng ngày, nên khi xưa em đã bỏ trốn. Nhưng anh cứ đuổi theo mãi, em chạy tới đâu, anh tìm tới đó ... "
Nói đến đây, Lilith gần như bật khóc, nước mắt bắt đầu lăn từ khoé mắt xuống.
Lâm Thiên Hào đau lòng lau nước mắt cho cô ta: "Thôi, được rồi, đừng nói nữa, là anh sai!"
"Không, không phải anh sai, mà là thế giới này sai. Tại sao lại có chủng tộc như Huyết tộc? Tại sao mỗi ngày mặt trời đều mọc, mà chúng em chỉ có thể sống trong đêm tối ?... "
Lilith vừa khóc vừa than, dứt khoat vui đầu vao ngực Lâm Thiên Hào, như thể tất cả uất ức cả đời đều trút ra trong khoảnh khắc ấy.
“Không sao rồi, có lẽ sau này sẽ không còn như vậy nữa. Ngày mai chúng ta sẽ cùng cậu Lý đến Manha." Lâm Thiên Hào nói.
"Anh muốn em bị mặt trời thiêu chết sao?"
“Không, em sẽ không bị thiêu chết đâu. Cậu Lý đã nói vậy, chắc chắn cậu ấy có dụng ý. Có lẽ sau ngày mai, em sẽ không còn sợ ánh mặt trời nữa."
"Sao có thể chứ?" Lilith ngẩng đầu lên, lau nước mắt, "Đây là gen của Huyết tộc, chưa từng có ai giải quyết được. Anh ta giúp em bằng cách nào? Anh ta là Thượng đế sao?"
Sáng sớm, Lilith vẫn còn đang ngủ.
Rèm cửa bằng hai lớp vải che nắng dày che kín hoàn toàn cửa sổ, không để lọt chút ánh nắng nào.
Căn phòng tối om như đêm đen.
Chỉ có như vậy, cô ta mới cảm thấy an toàn khi ngủ.
Đinh, một tiếng chuông cửa vang lên.
Lilith hoảng hốt bật dậy khỏi giường, quấn chăn quanh người, như một thiếu nữ vừa bị đàn ông lạ đột ngột xông vào phòng, vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
"Ai đấy?" cô ta hỏi.
"Là tôi, còn có cậu Lý nữa." Bên ngoai vang lên giọng của Lâm Thiên Hào.
“Chờ chút.”
Lilith bước xuống giường, chỉnh lại bản thân cho tỉnh táo hơn, rồi đi ra cửa, hít sâu một hơi, cẩn thận mở cửa ra.
Ngoài cửa là hành lang, không có ánh mặt trời, nhưng ánh sáng ban ngày vẫn theo khe cửa len vào, khi cửa mở ra thì như cánh quạt rẽ sáng vào trong phòng, vô số hạt bụi bay lơ lửng trong ánh sáng trắng dịu dàng.
Lilith nép vào phía sau cánh cửa, cảm thấy toàn thân hơi khó chịu. Đợi đến khi Lâm Thiên Hào và Lý Dục Thần bước vào, cô ta lập tức đóng cửa lại thật nhanh.
Căn phòng lập tức tối đen trở lại.