"Cứ coi nhu đo la ao anh đi." Lý Dục Thần noi: "Noi với cơ trưởng là không cần hạ cánh, cứ bay thẳng đến đích."
"Vâ ... vâng!"
Nữ tiếp viên hàng không trả lời rồi mang theo vẻ nghi hoặc rời đi.
Một lúc sau, nữ tiếp viên hàng không mang theo ít hoa quả và đồ ăn vặt quay lại, nói: "Xin lỗi hai quý khách, vừa rồi chúng tôi xử lý quá thiếu chuyên nghiệp, khiến hai vị chê cười rồi."
Sau khi nữ tiếp viên hàng không rời đi, Lâm Thiên Hào thở dài một tiếng.
Lý Dục Thần hỏi: "Sao ông cụ Lâm lại thở dài?"
Lâm Thiên Hao noi: "Toi đang cảm than, neu hom nay khong co cau Lý ở trên máy bay này, có lẽ là lại có thêm một vụ mất liên lạc không rõ nguyên do rồi."
Máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay.
Lúc này mặt trời ở đằng đông vẫn chưa mọc, mà đèn đuốc trong sòng bạc lại đang dần tắt đi tựa như những kỹ nữ mỏi mệt sau một đêm dài, là thời khắc đen tối nhất trước bình minh.
Vừa xuống máy bay, Lâm Thiên Hào đã nhìn thấy Lilith đứng trong màn đêm.
"Sao cô lại tới đây?'
"Sao, anh không muốn em đến đón à?" Lilith khoanh tay trước ngực, cười như không cuoi nhìn Lam Thien Hao roi lai nhin qua Lý Duc Than đang bước xuống máy bay với ông ta.
"Duke sai cô đến sao?" Lâm Thiên Hào nhíu mày hỏi.
"Đúng. Ông ta bảo em moi mớ tình báo ở chỗ anh, thôi thì anh cứ nói đại cho em chút chút trong mớ tin anh biết là được." Lilith chẳng hề giấu giếm, ngược lại còn bật cười.
Cô ta bước tới rồi khoác lấy tay Lâm Thiên Hào: "Đi nhanh lên, em đã đặt sẵn phòng cho các anh rồi. Không đi ngay, lỡ mặt trời vừa lên là em phải chui vào vali của anh đấy."
Lâm Thiên Hào dở khóc dở cười. Người phụ nữ này đúng là khắc tinh của cuộc đời ông ta.
Đúng lúc ông ta còn đang lúng túng, Lý Dục Thần đã bước tới nói: "Ông cụ Lâm, nếu đã vậy thì chúng tôi xin hưởng ké chút lợi của ông vậy. Mọi người ngồi máy bay cả ngày chắc cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đã. Cô Lilith, tôi không khách sáo nữa."
"Anh ta là ai vậy?" Lilith nhìn Lâm Thiên Hào hỏi: "Em nhớ anh đâu phải kiểu người thích nói nhiều, nếu anh đã kể chuyện của hai ta cho anh ta nghe thì chắc hẳn anh ta cũng rất quan trọng nhỉ?"
"Cậu ấy là Lý Dục Thần." Lâm Thiên Hào nói.
"Ối, em có nghe nói tới vị tiên nhân phương Đông đầy màu sắc truyền kỳ, mấy năm nay có rất nhiều truyền thuyết về anh ta. Nghe nói máu của họ là màu trắng, cái đó có thật không?"
Đôi mắt Lilith mở to, tò mò nhìn Lý Dục Thần.
"Cô muốn uống thử sao?" Lý Dục Thần cười há há lên rồi bước qua người Lilith đi ra khỏi sân bay: "Đi nhanh lên, mặt trời sắp mọc rồi đấy."
Lilith hơi nhíu may, hai mắt thoang hiện lên vẻ tức giận nhưng nhanh chóng bị sự tò mò thay thế.
"Thiên Hào, em muốn nếm thử máu của anh ta." Cô ta ghé tai Lâm Thiên Hào
nói.
"Cô không uống được đâu." Lâm Thiên Hào quả quyết nói.
"Thật sao?" Lilith làm như thể tiếc lắm mà thở dài: "Anh nói đúng, em không uống máu của người chết. Nếu anh ta chết rồi thì em cũng có uống được nữa đâu. Tới tận bây giờ, em vẫn chưa được thử máu của tiên nhân phương Đông lần nào cả!"
"Chết ư?" Lâm Thiên Hào bật cười: "Cô nên lo cho ông chủ của mình thì hơn."
"Duke sao?" Mặt Lilith đầy ngạc nhiên: "Thiên Hao, anh gia nên lu lẫn rồi sao? Anh biết Duke là người như thế nào không? Ông ta không chỉ có giàu, có thế lực, mà còn là ... "
Lilith nói tới đây thì ngưng bặt.
"Không cần biết ông ta là cái thá gì, lần này ông ta xong đời rồi. Đây là thông tin giá trị nhất mà hôm nay tôi có thể cung cấp cho cô, hãy về báo lại với ông chủ của cô đi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!