"Ông ta là ai?" Mã Sơn hỏi.
"Lâm Thiên Hào!" Trong mắt Lưu Khải Minh thoáng hiện vẻ lo lắng, "Ông ta là sư phụ của thiên vương sòng bạc Thái Hòa Trung, mấy chục năm trước đã quy ẩn giang hồ, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?"
"Sư phụ của Thái Hòa Trung à?" Mã Sơn cũng khá bất ngờ, liếc mắt nhìn Lý Dục Thần.
Năm đó Thái Hòa Trung từng bắt bay với Giang Long Huy bày mưu tính kế, mưu đồ nuốt trọn song bạc của nhà Hà, nhưng cuối cùng lại thua trong tay Lý Dục Thần, sau đó còn muốn dựa vào võ hồn Thiên Môn để giết người, rồi bị chính Lý Dục Thần giết chết.
Bây giờ lại lòi ra một ông sư phụ, chẳng lẽ đến để báo thù?
Vẻ mặt của Lý Dục Thần vẫn bình thản như thường, tựa như tên kia chẳng khác gì mấy con chó con mèo ngoài đường, hoặc chỉ như thêm đĩa cà chua xào trứng trên bàn cơm, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Mã Sơn khẽ sững người, rồi không kìm được bật cười tự giễu.
Phải rồi, với thành tựu của Lý Dục Thần bây giờ, một tay bạc dù có giỏi mấy đi nữa, cũng chẳng đáng để anh phải bận tâm.
Mã Sơn cũng tự cười giễu chính mình, bây giờ anh ta cũng coi như thoát thai hoán cốt, hóa rồng thành tinh rồi, thế mà vẫn không giữ được bình tĩnh, so với anh em tốt bên cạnh, vẫn còn kém xa lắm.
“Khải Minh, cậu mới mấy tuổi chứ? Lão quái vật mấy chục năm không lộ diện, sao cậu lại biết?" Mã Sơn hoàn hồn, quay sang hỏi Lưu Khải Minh.
"Thái Hòa Trung là Tông Sư của Thiên Môn, người đời gọi là thiên vương, những người học thiên thuật như bọn tôi đều xem ông ta là thần tượng. Khi còn trẻ, tôi từng theo các tiền bối đến nhà ông ta một lần. Trong nhà có treo ảnh chụp chung. Cũng nhờ vậy tôi mới biết Thái Hòa Trung còn có sư phụ. Nếu Thái Hòa Trung là thiên vương, thì sư phụ Lâm Thiên Hào của ông ta chính là vua của thiên vương."
Sự tu tin trong mắt Luu Khai Minh ro rang đa lung lay vì sự xuất hiện của Lâm Thiên Hào.
Mã Sơn đang định lên tiếng cổ vũ thì thấy Lý Duc Thần vỗ nhẹ lên vai Lưu Khải Minh, mỉm cười nói: "Hôm nay cau chính là thanh song bạc, mặc kệ ông ta là thiên vương hay vua của thiên vương, ai đến cũng không thắng nổi cậu! Tôi và anh Mã Sơn, và cả Hào Giang này, đều giao cho cậu đấy, thánh sòng bạc Lưu!"
Cả người Lưu Khải Minh chấn động, bàn tay của Lý Dục Thần như mang theo ngàn cân trọng trách, đặt lên vai anh ta. Nhưng đồng thời, cũng như có luồng điện mạnh mẽ truyền từ vai đi khắp cơ thể, khiến máu trong người sôi trào, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.
Đúng lúc đó, Lâm Thiên Hào được Elber hộ tống, bước về phía họ.
"Mã gia!" Elber nở nụ cười, mở rộng hai tay như thể gặp lại người quen cũ sau nhiều năm xa cách.
Mã Sơn lạnh lùng nhìn ông ta: "Chúng ta thân lắm sao?"
Elber không lúng túng, chỉ đổi tư thế cánh tay, tiếp lời: "Nhìn xem, nơi này khi không có Mã gia thì có gì khác không? Có phải sang trọng, đẳng cấp hơn rồi không?"
Ông ta chỉ vào chiếc bàn cược lớn nhất ở chính giữa: "Ngay tại đó, trên chiếc bàn đó, vợ cậu - quý cô xinh đẹp Tra Na Lệ, à đúng rồi, còn cả cậu Lưu này nữa, đã cùng nhau đánh mất Ngân Sa về tay chúng tôi. Ván cược hôm đó thực sự vô cùng đặc sắc, đáng tiếc là Mã gia không có mặt ở đó thể thưởng thức.
"Tôi nghĩ, khi đó vợ cậu nhất định rất mong ngóng cậu, mong cậu trở về, nhưng còn cậu thì sao, giống như con rùa rụt cổ, không biết chui rúc ở xó xỉnh nào. Để một người phụ nữ đứng ra thay mình, cậu không xứng đáng được gọi là gia đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!