"Không sai chính là anh ta - thánh sòng bạc Hào Giang, Lưu Khải Minh!" Mã Sơn lớn tiếng hô.
Tim Lưu Khải Minh khẽ run, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy danh xưng này.
Trước nay ở Hạo Giang chỉ có vua sòng bạc, chưa từng có ai được gọi là thánh sòng bạc.
Mà danh xưng vua sòng bạc, chỉ thuộc về một người -- Hà Gia Xương.
Những kẻ khác, bất luận là Thái Hòa Trung hay Edson, nhiều lắm cũng chỉ được gọi là thiên vương, ngụ ý tài năng cao siêu, chứ chưa có ai được phong là vua.
Còn danh xưng như thánh sòng bạc, thần sòng bạc, thì xưa nay chỉ tồn tại trong phim ảnh mà thôi.
Suy cho cùng, cờ bạc, cũng chỉ làm kỹ nghệ phàm tục của người thường, ai có thể xưng thần, xưng thánh được chứ?
Thế nhưng lúc này, Mã Sơn lại đường đường chính chính đội chiếc mũ lớn ấy lên đầu Lưu Khải Minh, khiến anh ta cảm thấy áp lực nặng tựa như núi, nhưng trong lòng lại trỗi dậy nhiệt huyết khó lòng kiềm chế, cảm giác hưng phấn sục sôi như bị sét đánh giữa trời quang.
Anh ta chợt nhớ lại ván cược sinh tử với cha xứ Stephin, ván bài quyết định vận mệnh của Hào Giang
Lần đó, kỳ tích là anh ta tung ra được hai mươi bốn viên sáu liên tiếp.
Vốn dĩ phần thắng đã thuộc về anh ta, nhưng đúng lúc đó, xúc xắc lại kỳ dị nổ tung thành bụi mịn.
Anh ta biết Stephin đã dùng thủ đoạn phi phàm, chỉ là anh ta không cách nào chứng minh được.
Hôm nay có Mã gia ở đây, anh ta không còn sợ mấy trò quỷ quái của bọn quỷ Tây kia nữa.
Niềm tin trong lòng Lưu Khải Minh lập tức tăng vọt.
Còn về đôi tay ...
Anh ta nhìn bàn tay của mình.
Gãy thì sao?
Đánh bạc đâu chỉ dựa vào tay.
Anh ta còn có mắt, có tai, có cái đầu.
Quan trọng nhất, là niềm tin!
Khuôn mặt Lưu Khải Minh ửng đỏ, trong mắt bừng lên tia sáng.
Mã Son đứng sau anh ta, khong nhìn thay, nhung cảm nhan rat ro sự thay đổi đang bừng cháy trong lòng anh ta.
Mike phá lên cười: “Hahaha, Mr. Mã, đừng đùa như vậy, tao sẽ không đánh cược với người tàn phế đâu, cũng giống như tao không bao giờ ăn chung bàn với một con chó."
Lời hắn nói khiến không ít người khe khẽ bật cười.
Sắc mặt Mã Sơn chợt trầm xuống, quay sang Trịnh Gia Hào, lạnh lùng nói: “Đi, mua hai cái bánh mì kẹp sườn heo về đây."
Trịnh Gia Hào lập tức hiểu ý, thoắt cái đã chạy vụt ra ngoài.
Cậu ta rất rành khu này, chưa bao lâu đã quay lại.
Ngoài bánh mì kẹp sườn heo, cậu ta còn bê nguyên cái bàn nhỏ từ quầy ăn vặt trở về.
Mọi người nhìn mà không hiểu gì, nhưng Mã Sơn chỉ cười, anh ta biết, Trịnh Gia Hào đã hiểu được ý của anh ta.
Chỉ thấy Trịnh Gia Hào mở chiếc bàn nhỏ ngay cửa chính của Ngân Sa, đặt hai chiếc bánh mì kẹp sườn heo lên bàn, rồi đi vào đám đông, từ trong tay quý bà mà ôm lấy con chó nhỏ.
Quý bà bị giật mình, định giật lại con chó, nhưng bị người đàn ông của bà ta kéo lại.
"Cô muốn chết à?" Người đàn ông gầm lên, giọng đầy lo lắng.
Trịnh Gia Hào ôm con chó nhỏ đang vật vã kêu la, đặt lên bàn.
Con chó vừa nhìn thấy bánh mì kẹp sườn heo, lập tức im lặng, mũi ngửi ngửi, miệng chảy đầy dãi.
Mã Sơn bỗng chốc xuất hiện trước mặt Mike, nhanh như chớp, một tay tóm lấy cổ Mike.
Người cao lớn như Mike lúc này lại giống như con gà con, bị Mã Sơn dễ dàng nhấc bổng.
Các vệ sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí lập tức phản ứng, chĩa súng về phía Mã Sơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!