Không biết Trịnh Gia Hào kiếm đâu ra một chiếc xe lăn rồi đẩy đến bên cạnh Lưu Khải Minh.
Mã Sơn cảm kích gật đầu với cậu ta.
Đây chính là điểm mà anh ta thích ở Trịnh Gia Hào, đầu óc lanh lợi, hiểu chuyện, luôn xuất hiện vào lúc anh ta cần nhất. Cái quan trọng là thẳng nhóc này tuy trông có vẻ ranh ma nhưng lại rất có nghĩa khí.
Với tư cách là một cựu tay sai đắc lực của Mã Sơn, sau khi Hào Giang đổi chủ, cậu ta không những bình yên vô sự mà còn dẫn theo một đám lưu manh lập nên địa bàn riêng của mình, nhiêu đó thôi đã đủ để chứng minh năng lực của cậu ta rồi.
Còn việc Lưu Khải Minh bị hại thành ra thế này, cậu ta không đưa tay cứu giúp không phải vì thờ ơ không chịu giúp, mà là vì thật sự không thể giúp được.
Anh ta biết rằng Lưu Khải Minh chính là cái bia đỡ đạn, không chỉ đánh bại chí khí của dân chúng Hào Giang, mà còn có thể nhử mồi những kẻ trung thành với Mã gia hoặc những người đồng cảm với bọn họ lộ diện.
Trịnh Gia Hào không ngu gì mà tự chui đầu vào rọ.
"Khải Minh, đứng dậy đi!" Mã Sơn không đỡ Lưu Khải Minh dậy mà chỉ vỗ vào xe lăn, bảo vệ ta tự mình ngồi lên.
Lưu Khải Minh do dự một chut rồi vẫn thử gượng dậy.
Anh ta chống cẳng tay lên xe lăn, cố gắng chống đỡ thân mình muốn đứng
lên.
Nhưng vì gân chân đã bị cắt đứt nên anh ta hoàn toàn không thể đứng lên được, thêm cánh tay không có đủ sức nắm chặt, xe lăn trượt sang một bên, anh ta lại ngã nhào xuống đất.
Lưu Khải Minh nghe thấy người xung quanh xôn xao, có kẻ giễu cợt, cũng có người thương hại.
Những giọng nói đó như những cây kim ghim thẳng vào tim anh ta.
Anh ta nằm dưới đất nhìn về phía Mã Sơn, cười khổ: "Mã gia, tha cho tôi đi."
"Không được!" Mã Sơn như muốn gào lên: "Lưu Khải Minh! Cậu đứng lên cho tôi! Dứng len như mot thang đan ong thực thu cho toi! Chỉ la đứt gan chan thôi mà? Năm xưa ông đây bị người ta mổ bụng moi tim, không phải giờ vẫn sống tốt đó sao? Đứng lên ngay cho tôi!"
Cả người Luu Khải Minh run lên một cái, lại một lần nữa dồn hết dũng khí, run rẩy cố gắng bò dậy.
Lúc này, đám đông bỗng trở nên hỗn loạn, một người da trắng dẫn theo mấy tên tay sai xô đám người ra bước tới, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi: "La hét ầm ĩ gì đấy? Có việc gì à?"
Có người ghé vào tai gã nói nhỏ mấy câu.
"À, thì ra mày là Mã gia nổi danh một thời!" Người da trắng làm quản lý an ninh đó cười mỉa mai nói: "Mày muốn dẫn thằng què đó đi sao? Được đó! Có điều thằng đó còn đang nợ tiền tụi này, ông chủ bọn này tốt bụng cho nó ở đây rửa xe để trả nợ. Mày muốn dẫn nó đi thì lo mà trả hết tiền trước đi."
Mã Sơn không để ý đến gã, chỉ dùng ánh mắt động viên Lưu Khải Minh.
Lưu Khải Minh nam trườn trên xe lan, khuon mặt hiện rõ vẻ đau đớn, khó nhọc nhích từng chút một để trèo lên yên xe, thế nhưng xe lăn lại trượt đi thêm một lần nữa, anh ta lại ngã nhào xuống đất.
Mọi người xung quanh không khỏi xót xa, ngay cả những kẻ vừa nãy hãy còn cười nhạo cũng nảy sinh lòng trắc ẩn, đầy thương cảm và cảm thông.
Cuối cùng con tim Mã Sơn cũng dịu lại, anh ta thở dài định bước tới đỡ Lưu Khải Minh nhưng lại bị Lưu Khải Minh nhẹ nhàng hất tay ra: "Mã gia, để tôi tự làm."
Cổ họng anh ta khàn khàn, giọng điệu bình tĩnh, nét mặt vẫn nhăn nhó vì đau đớn, nhưng Mã Sơn lại nhìn thấy sự kiên cường và dũng cảm trong ánh mắt anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!