Trịnh Gia Hào tắt máy, cảm giác như cơ thể nhẹ bẫng, như thể đang bay lên.
Mã đại ca đã quay lại, xem mấy thẳng quỷ da trắng kia còn nhởn nhơ được mấy ngày? Cậu ta mắng thầm trong đầu.
Ra ngoài, cậu ta thấy Hà Quảng Chí vẫn đang ngồi đánh bài, mắt đỏ ngầu, mặt như ma, trên mặt lộ vẻ xanh xao.
Cậu ta gọi một tay thuộc hạ đến, hỏi: "Bao nhiêu rồi?"
"Đến số này rồi." Thuộc hạ giơ tay lên.
"Được rồi, ép nó một ván lớn nữa, bắt nó trả tiền. Không thì cắt tay, hoặc lấy nhà của gia đình họ Hà ra mà thế."
"Rõ rồi." Thuộc hạ đi ra sòng bạc.
Trịnh Gia Hào không nhìn thêm nữa mà đi ra ngoài.
Những thuộc hạ của cậu ta, phần lớn là những người từng làm ở các câu lạc bộ giải trí lớn, sau này không làm được nữa nên cậu ta thu nạp vào, làm việc này đã quen.
Trịnh Gia Hào ra ngoài, đạp xe điện, đi đến một con phố ăn vặt, đỗ xe rồi đi vào tìm quầy cá viên mà Mã Sơn đã nói.
Bữa tối đã qua, tuy mùa đông ở Hào Giang không lạnh lắm, nhưng lúc này cũng chỉ có ít người ăn khuya, Trịnh Gia Hào nhanh chóng nhìn thấy Mã Sơn đang ngồi ăn cá viên ở bàn nhỏ trước cửa quán.
Bên cạnh Mã Sơn còn có một người trẻ, Trịnh Gia Hào không quen.
Cậu ta đi đến sau lưng Mã Sơn, gọi lớn: "Mã đại ca!"
Cậu ta lại không kìm được nước mắt.
Mã Sơn quay lại nhìn cậu ta một cái, nhíu mày: "Tôi nói này, sao lại khóc nữa? Cậu bị ai làm gì à? Vợ cậu bỏ đi rồi, hay là cậu bị ba thẳng nào đánh? Ngồi xuống, ăn cá viên đi!"
Bên cạnh, Lý Dục Thần và chủ quán đang bê cháo cua cũng cười ầm lên.
Trịnh Gia Hào ngượng ngùng gãi đầu, ngồi xuống bên cạnh Mã Sơn.
Mã Sơn vừa ăn vừa hỏi thăm tình hình của cậu ta.
Trịnh Gia Hào kể về tình hình của mình, rồi nói về tình hình hiện tại ở Hào Giang.
"Những thằng tây kia giờ làm loạn lắm, bây giờ tất cả các sòng bạc đều trong tay chúng, không còn cạnh tranh, không có ràng buộc, chúng làm gì cũng được. Mấu chốt là, trong mắt bọn chúng, người Hoa Hạ chúng ta chỉ là những kẻ ngu ngốc, nhiều tiền, chúng coi chúng ta như lợn để giết thịt, đáng ghét là vẫn có nhiều người chạy đến các câu lạc bộ của chúng chơi!"
Trịnh Gia Hào tức giận nói.
"Nhà họ Hà thế nào?" Mã Sơn hỏi.
"Đã suy sụp rồi, Hà Thành Tuấn ít khi ra ngoài, nghe nói suốt ngày ở nhà uống rượu, say xỉn. Con trai ông ta là Hà Quảng Chí, hồi xưa ngông cuồng, giờ ngày nào cũng chơi bài cá độ. Hôm nay còn bị đuổi khỏi sòng bạc ở Bồ Kinh, vừa rồi còn ở sòng của tôi."
Cậu ta kể lại chuyện của Hà Quảng Chí.
"Thằng này đáng đời!" Mã Sơn cười lạnh, chợt nhớ đến Hà Gia Xương, anh ta thở dài, nói: "Cha nuôi đối xử với tôi không tệ, dù họ không đối xử với tôi có tình, tôi cũng không thể vô tình. Hà Quảng Chí bị dạy dỗ một chút là được rồi, để nó sống."
'Hiểu rồi, Mã đại ca, thực ra tôi cũng không định lấy mạng nó." Trịnh Gia Hào
nói
Mã Sơn gật đầu: "Những người khác trong gia đình họ Hà thì sao?"
"Giờ tất cả đều dựa vào chị cả Hà để sống! Chị cả Hà vẫn lợi hại, dựa vào những mối quan hệ trước đây, đã cầm cự được. Ngoài những sòng bạc nhỏ của nhà họ Hà còn mở, bà ta còn ra điều kiện với Elber, thuê một phòng VIP ở Tân Hào Kinh.“
Mã Sơn không bất ngờ, nếu như anh ta là Elber, cũng sẽ không lập tức đẩy gia đình họ Hà vào đường cùng, nhà họ Hà đã hoạt động ở Hào Giang hơn nửa thế kỷ, các mối quan hệ bây giờ đều nằm trong tay Hà Thanh Liên.
Mọi người lại trò chuyện thêm một lúc, và trong lúc đó, Trịnh Gia Hào mới biết rằng người ngồi cùng bàn vẫn luôn nói ít chính là Lý Dục Thần nổi tiếng.
"Lưu Khải Minh thì sao?" Mã Sơn hỏi.
Trịnh Gia Hào hơi sững lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Mã Sơn nhận ra điều bất thường, cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tôi tưởng anh ta đang ở với cậu?"
Trịnh Gia Hào lắc đầu nói: "Anh ấy ... anh ấy vẫn còn ở Ngân Sa."
"Vẫn còn ở Ngân Sa hả?" Mã Sơn nhướng mày: "Tôi không tin Khải Minh lại phản bội tôi, đi giúp lũ người ngoai!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!