Mã Sơn nghe xong, lập tức duỗi người giãn gân cốt, đột nhiên hú dài một tiếng, hóa thành rồng, bay vọt lên không trung.
Chỉ thay than thể anh ta đỏ ruc như lửa, nhung khác với trước kia, trong ngọn lửa đỏ ấy mơ hồ lộ ra xương rồng màu đen.
Đây chính là tướng Chuc Long Cửu Âm.
Trên đầu có một con mắt thần, khi mở ra thì ánh sáng soi chiếu vạn dặm, khi nhắm lại thì trời đất tối tăm như đêm.
Lý Dục Thần ngang đầu nhìn Mã Sơn lượn quanh trên trời, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Nghĩ một lúc, anh lấy ra một chiếc sừng rồng màu tím.
Đây là chiếc sừng rồng còn lại sau khi dùng cây cung Tiền Vương bắn chết Tử Điện Long Man ở biển Hoa Đông.
"Anh Mã Son, thứ lợi hại nhat tren nguoi anh la đen Chuc Long Cửu Âm, nhưng đèn này là thần vật, nên dưỡng nhiều dùng ít. Anh vẫn thiếu một pháp bảo phù hợp với mình. Vừa hay thân rồng của anh đang thiếu một chiếc sừng, sừng rồng Tử Điện này em đã luyện hóa nhiều lần rồi, tặng cho anh vậy."
Nói xong, anh ném lên trời.
Chiếc sừng rồng hóa thành một luồng sáng tím, lao thẳng về phía Mã Sơn.
Ánh tím trên đầu rồng nổ tung như một tia chớp tím rực giữa đám mây đỏ.
Ánh tím dần dần tan biến, chỉ thấy trên đầu rồng xuất hiện thêm một chiếc sừng rồng hơi cong, phía trên sừng được bao quanh bởi những tia điện màu tím.
Đúng lúc này, cả khu rừng nguyên sinh xanh biếc phát ra tiếng xào xạc, trong tán lá xanh hiện ra một đôi tay ngọc ngà xinh đẹp, vén ra từng tầng lá xanh biếc, cành lá tách ra, dây leo lùi xuống, lộ ra một cánh cửa.
Tra Na Lệ khoác lên mình lá cây xanh biếc, đầu đội vòng hoa, bước ra.
Lý Dục Thần vươn tay thu hồi co Thanh Mộc, canh Tùng Lâm biến mất, vườn hoa khôi phục lại diện mạo ban đầu.
Nhưng Tra Na Lệ đứng ở đó, dung nhan rạng rỡ tỏa sáng, thậm chí còn mang theo vẻ đẹp nguyên thủy mê hoặc hơn xưa.
Lý Dục Thần cười nói: "Chị kế thừa nữ vu Tùng Lâm, vừa hay em có cờ Thanh Mộc, giúp chị sống lại từ cõi chết. Giờ chắc chị đã có lĩnh ngộ sâu hơn về vu đạo mà sư phụ truyền lại rồi nhỉ?"
"Chị hiểu rồi!" Tra Na Lệ hành lễ thướt tha, dáng người lay động, phong tình quyến rũ, “Pháp Tùng Lâm lấy sinh làm gốc, hơi thở sinh mệnh, liên miên không dứt. Muôn loài muôn vật đều sinh từ đạo này. Chị sẽ trân trọng pháp này, trân trọng đạo này."
Lý Dục Thần gật đầu: "Mã Sơn tự rút xương sườn, tái tạo thân thể cho chị. Mong chị cũng biết trân trọng anh ấy."
Tra Na Lệ ngẩng đầu nhìn con rồng trên trời, ánh mắt đầy yêu thương và biết ơn, khẽ dịu dàng gọi: "Mã Sơn ... "
Một tiếng long ngâm vang lên, gió may cuồn cuộn, rồng đỏ từ trên trời hạ xuống, cuốn lấy Tra Na Lệ đặt lên lưng mình, rồi lại phóng lên cao, bay vào tầng mây.
Tra Na Lệ cưỡi trên lưng rồng, xuyên qua từng tầng mây, gió thổi tung mái tóc dài của cô ấy, lá xanh trên người tung bay. Trên gương mặt cô ấy lộ ra nụ cười ngọt ngào như ánh hoàng hôn nơi chân trời.
Toàn bộ người dân Nhã Kinh đều nhìn thấy cảnh tượng đó.
Mọi người lần lượt quỳ xuống bái lạy, miệng hô: "Thần nữ!"
Hơn chín trăm cô gái "hồi môn" trong vườn hoa, lượng lớn khách mời, nhân viên làm việc trong sơn trang, và những đệ tử Huyền Hàng Môn còn sống, tất cả đều quỳ rạp xuống đất.