Mạn Đan cũng sững sờ.
Ông ta xé toạc cổ áo của Tra Na Lệ, phát hiện cổ đã bắt đầu thối rữa.
Ông ta lại nắm tay Tra Na Lệ, kéo tay áo lên, cả lòng bàn tay lẫn cánh tay đều đã thối rữa.
"Cổ tuyệt tình!" Mạn Đan giận dữ nhìn Tra Na Lệ, lớn tiếng nói: "Cô vậy mà không tiếc ra tay với chính mình, dùng cổ tuyệt tình? Cô hại tôi rồi!"
“Là anh ép tôi mà, đại sư huynh." Giọng Tra Na Lệ vô cùng bình tĩnh.
“Cô gieo cổ tuyệt tình vào người lúc nào? Sao tôi không nhận ra!"
“Thật ra, khi sư phụ thu nhận tôi làm đệ tử đã gieo rồi. Người nói sau này tôi chắc chắn gặp tình kiếp, nếu không vượt qua được thì dùng cái này để đoạn tuyệt tình cảm."
“Cổ tuyệt tình phát tác thì xương khô ruột nát, tuỷ mục não tàn, thần tiên cũng khó cứu! Sao cô lại tàn nhẫn với bản thân như vậy? Lấy thần linh thì có gì không tốt?”
"Lấy thần linh ư?" Tra Na Lệ ngang đầu nhìn lên bầu trời: "Trong lòng tôi chỉ có một vị thần, thân hình anh ấy vạm vỡ, hóa thân thành rồng đỏ, cưỡi mây đạp sóng, ánh mắt soi thấu suối sâu; khí phách anh ấy hiên ngang, nghĩa khí quang minh, chính khí lẫm liệt, dũng cảm không sợ hãi; điều quan trọng nhất là, anh ấy chỉ yêu mình tôi, đến tận cùng trời đất; còn tôi cũng chỉ yêu anh ấy, dẫu biển cạn đá mòn!"
Mạn Đan tức đến phát run, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Ngay lúc ấy, cả khu vườn bỗng trở nên âm u rợn người. Trời rõ ràng không gợn mây, nắng vẫn chan hòa, nhưng mọi người lại cảm thấy toàn thân lạnh toát, như thể tuyết sắp rơi đến nơi.
Mạn Đan kinh hoảng nhìn chú rể, quỳ xuống trước khúc gỗ: "Đại nhân! Thần linh đại nhân! Xin bớt giận! Đây chỉ là ngoài ý muốn! Xin hãy tin tôi, nhất định tôi sẽ xử lý ổn thỏa, nhất định sẽ tìm người phụ nữ mạnh hơn cô ấy gấp trăm lần để làm vợ của ngài!"
Lời của Mạn Đan còn chưa dứt, thân thể ông ta đã bị nhấc bổng, vặn vẹo giữa không trung, như thể rơi vào không gian trong suốt, uốn éo như nhào bột.
Ông ta giãy giụa trong đau đớn, cố gắng gào thét, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể há miệng trong im lặng, mà vì không gian bị vặn xoắn, miệng ông ta lúc to lúc nhỏ.
Toàn thân ông ta như bị ném vào tấm gương kỳ quái.
Lúc lâu sau, mới có tiếng rơi bịch xuống đất.
Mạn Đan cảm thấy toàn thân như tan ra, pháp lực cũng tiêu tán không thể tụ
lại.
Ông ta bò rạp trên mặt đất, phải thở dốc một lúc lâu mới lấy lại được khả năng nói chuyện.
“Đại nhân! Hắc Mộc Thần đại nhân! Xin hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ đền bù cho ông!”
Xì -
Tượng gỗ đen phát ra âm thanh lạ lùng.
“Bù đắp ... được ... tôi muốn ---- cô ấy!"
Chỉ thấy trên thân Hắc Mộc tỏa ra ánh sáng đen, như thể có cánh cửa tối tăm hiện ra.
Từ trong cánh cửa lơ lửng bay ra pho tượng thần.
"Tượng Thần Nữ!"
Các vị khách kinh hãi kêu lên thành tiếng.
Ở Nhã Kinh, ai cũng nhận ra pho tượng này.
Đây chính là bức tượng của Đại Mã thần nữ Pháp Đế Mã được dựng ở Nhã Kinh, luôn được mọi người tôn thờ.
Nơi này cách quảng trường Thần Nữ ở trung tâm Nhã Kinh mấy chục cây số, vậy mà ông ta có thể thần không biết quỷ không hay mà mang đến đây.
Đến cả Mạn Đan cũng phải kinh hãi.
Nhìn thấy bức tượng của sư phụ mình đột ngột hiện ra trước mắt, trong lòng ông ta không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi và do dự.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!