Lúc này, bầu trời phía trên cấm địa đã trở nên hỗn loạn, mù mịt một vùng.
Ngay khi ba người đánh nhau bất phân thắng bại thì bỗng nhiên, một luồng ánh sáng màu đỏ ở trung khu rừng phía trước bắn thẳng lên trời, ngưng tụ thành một làn sương máu rồi lan rộng ra, nhuộm đỏ nửa vòm trời.
"Cái gì thế?" Lâm Mộng Đình ngạc nhiên hỏi.
Lý Dục Thần khẽ cau mày, anh cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ cuồng bạo dữ dội. Trái tim anh bỗng thắt mạnh một cái, hắc hỏa trong cơ thể chợt bùng cháy, một luồng năng lượng không thể ức chế được đang cuồn cuộn trào lên trong huyết mạch anh.
Tử Hư chân nhân thất kinh nói: "Chết rồi! Ba người chúng ta đánh nhau quá kịch liệt đã đánh thức ma đầu trong trận rồi!"
"Ma đầu gì cơ?" Mã Sơn và Bán Thiên Yêu cũng dừng lại, nhìn về phía rặng mây đỏ.
Tử Hư chân nhân nói: "Nơi này là cấm địa Thục Sơn. Năm xưa ma đạo tranh chấp, Cự ma Huyết Thần Tử đã bỏ mạng nơi đây. Nhưng nguyên thần của hắn vẫn chưa tan biến, hóa thành một nguyên ma ô uế bất tử bất diệt. Lão tổ Thục Sơn đã đại chiến với nó suốt ba trăm năm, cuối cùng đã dùng trận Lưỡng Nghi Vi Trần để trấn áp nó phía sau đỉnh Thúy Bình."
"Tổ sư từng tiên đoán rằng Ma quân xuất thế, Vi Trần vỡ tan; Lưỡng Nghi tương phản, Huyết Thần tái thế. Vì vậy nên bao đời chưởng môn Thục Sơn cứ cách một thời gian lại phải đến cấm địa tuần tra, tu bổ đại trận vốn đã bị thời gian bào mòn, đề phòng bất trắc."
"Tôi đã giao thủ với ông cả trăm năm cũng không ảnh hưởng đến trận Lưỡng Nghi Vi Trần, không ngờ rằng khi cậu này vừa tham chiến, dao động pháp lực của ba người chúng ta lập tức tăng vọt lên mấy lần. Là tôi sơ suất rồi. Mấy người mau đi đi, tôi phải đi tu sửa trận pháp."
Bán Thiên Yêu đã trở lại hình người, nói: "Huyết quang ngập trời, rõ ràng cái trận này đã bị phá rồi, ông sửa kiểu gì?"
Tử Hư chân nhân nói: "Nếu không sửa được thì tôi sẽ đi vào trận, lấy thân này vá lại."
"Có đáng không?" Bán Thiên Yêu tỏ vẻ khinh thường: "Ông tu hành cực khổ mấy trăm năm, cuối cùng lại trở thành một phần của pháp trận, ấy có khác gì một cục đá không?"
"Nếu để mac cho ma đo thoat ra, thien hạ se lam than. Mot mạng của tôi cứu lấy vạn người, cũng đáng!" Tử Hư chân nhân nói đầy kiên quyết.
Nói rồi, ông ta há miệng thu hồi song kiếm Tử Thanh trở lại bụng, vụt một cái, cả người đã khuất phía sau đỉnh Thúy Bình.
"Bảo thủ!"
Ban Thiên Yêu tron con mat tam giác của mình lên, trong mat trang da hiện lên vài vệt đen nhỏ, bĩu môi, cuối cùng cũng đuổi theo sau.
Mã Sơn nhìn thấy hai người họ đều rời đi thì kêu to: "Ê, đợi tôi một chút, tính cả tôi nữa!"
Chỉ trong thoáng chốc, bóng dáng cả ba người đã khuất đang sau đỉnh Thúy Bình.
Lý Dục Thần, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương cũng vội vàng đuổi theo.
Đến được phía sau đỉnh Thúy Bình, cảnh vật nơi đây đã là một vùng trời khác.
Chỉ thấy làn hơi nước bốc lên mờ mịt và màn mưa bụi giang đầy chướng khí vờn quanh những dãy núi, đấy là một vùng đầm lầy cổ xưa, rộng khoảng chừng trăm dặm.
Xung quanh đầm lầy cắm đầy bảo kiếm, còn có cờ xí tung bay.
Những thanh kiếm này trông lộn xộn ngang dọc, cây dài cây ngắn, nhưng nếu nhìn thật kỹ thì chúng lại được sắp xếp theo bố cục kỳ môn, âm dương đan xen, Lưỡng Nghi rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!