Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh.
Đây là câu mở đầu trong bài thơ (Đường Thục khó đi) của đại thi nhân Liễu Binh.
Người đoi đều biết Liễu Binh là thơ tiên nhưng ít ai biết ông ấy còn là một vị kiếm tiên.
Trong tự truyện của mình, Liễu Binh đã từng viết, bản thân "Mười lăm năm đã thông thạo kiếm thuật, biên can chư hầu", "Ba mươi năm thành văn chương, lịch để khanh tương", từ đó có thể thấy được ông ấy đã học kiếm thuật trước khi làm văn chương, còn tự tin vào kiếm thuật của mình hơn cả văn thơ.
Liễu Binh có ba người thầy, học văn chương từ ẩn sĩ Quy Cốc Triệu Nhuy, học kiếm thuật từ đại Đường kiếm thánh Bùi Mân, học đạo với Thượng Thanh Tông Sư Tư Mã Thừa Trinh.
Trong đó, có Triệu Nhuy ẩn cư ở Thục Trung.
Ngày nay, mỗi khi nhắc đến Thục Sơn, người ta thường sẽ nghĩ đến Nga Mi, nhầm núi Nga Mi thành Thục Sơn.
Thật ra, Nga Mi ở Tây Nam đất Thục, còn Thục Sơn thật sự thì ở Tây Bắc đất Thục
Năm đó, Liễu Binh đi trên đường Thục cổ từ Thục Trung vào Trường An, ông ấy cảm thấy đường Thục quá khó đi nên đã viết nên trang thơ lưu danh thiên cổ.
Dưới thời Đại Đường, Trường An và Thục Trung là hai vùng đất vô cùng phồn hoa nhưng lại bị núi non cách trở, người đương thời muốn qua lại chỉ có thể đi trên đường Thục cổ.
Đường Thục chính là con đường đi từ Dung Thành hướng về phía bắc, băng qua Quảng Hán, Việt Kiếm Sơn, đi qua cửa đá, vượt qua Tần Lĩnh, cuối cùng là bước ra khỏi Tà Cốc mà tiến vào Tần Xuyên tám trăm dặm.
Còn đường Thục cổ hướng về phía tây là một con đường dốc lên cao, rồi đột nhiên đứt đoạn ở trong tầng mây sâu thẩm.
Phía sau vách đá cao chót vót kia là biển mây mênh mông, không núi không đường.
Lúc bấy giờ, ở giữa hư không chợt lóe lên, ba bóng người xuất hiện trên vách núi cao, một nam hai nữ, chính là Lý Dục Thần, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.
Việc đầu tiên Lý Dục Thần làm sau khi xuất quan là cứu Mã Sơn.
“Mong rằng anh Mã Sơn không sao." Hướng mắt về phía biển mây, Đinh Hương không khỏi lo lắng.
"Đừng lo, anh Mã Sơn vẫn còn sống, anh có thể cảm nhận được ngọn đèn hồn của anh ấy đang cháy." Lý Dục Thần nói.
Lần này tới cứu Mã Sơn, Đinh Hương kiên quyết phải đi cùng.
Lý Dục Thần cũng không cản cô ấy lại, dù sao thì Mã Sơn cũng là người thân nhất của bọn họ trên đời này.
Hơn ba năm qua, tu vi của Đinh Hương cũng đã tiến bộ rất lớn. La Bàn Kinh tựa như pháp môn dành riêng cho cô ấy, với thân thể ngũ âm đặc thù, hiện giờ cô ấy đã thành thạo Lục Hư Luân Chuyển đến mức thuần thục.
Lý Dục Thần chợt nhớ tới con đại yêu Minh Bộc giấu sau núi Thục Sơn, nơi đó chính là cấm địa của Cổ Thục Sơn, chắc hẳn ở đấy có rất nhiều cấm chế và phong ấn, vừa hay có thể mượn Lục Hư Luân Chuyển của Đinh Hương, cho cô ấy một chỗ để thực chiến.
Tương lai còn có thể dẫn cô ấy với Hoang Trạch, mở bí cảnh ở đó.
"Đây chính là lối vào Cổ Thục Sơn sao?" Đinh Hương hỏi.
“Đúng vậy."
Lý Dục Thần giơ tay lên, lòng bàn tay nghiêng chậm rãi đưa ra phía trước.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!