Thế nhưng, Tra Na Lệ lại phát hiện ra có gì đấy không đúng.
Tra Na Lệ vẫn luôn nhìn chẳm chằm Stephin, không dám thả lỏng một giây nào.
Nhưng ít ra cho đến bây giờ, Stephin vẫn chưa gian lận.
Kỹ năng đánh bạc của người này thật sự rất cao siêu, hai mươi ba con sáu kia là ông ta lắc ra bằng chính bản lĩnh của mình.
Tra Na Lệ vẫn tin tưởng vào Lưu Khải Minh, dù sao thì đứng trên sân nhà cũng có lợi thế hơn.
Nếu như vẫn thua, vậy thì quả thật hết cách, lúc ấy đành phải chấp nhận thôi.
Mãi cho đến khi nhìn thay mồ hoi lam tam trên trán Lưu Khải minh cùng với vẻ đờ đẫn lóe lên trong đôi mắt của anh ta, lúc này Tra Na Lệ mới thật sự chắc chắn, Stephin đã giở trò.
Sòng bạc bắt gian, buộc phải bắt ngay tại trận.
Không thể bắt tại trận thì chỉ có thể xem như không tội, nếu không sẽ chẳng có ai muốn đến đánh bạc nữa, bởi vì chỉ cần anh thắng anh có tiền, sòng bạc sẽ lập tức nghi ngờ anh gian lận, vậy thì còn ai dám tới nữa?
Hiện giờ các máy móc thiết bị trong sòng bạc rất phát triển, hệ thống camera không góc chết có thể vô hiệu hóa gần như hầu hết các trò lừa đảo, nhưng khoa học vẫn không thể làm gì pháp thuật, nếu như có kẻ dùng pháp thuật gian lận, sòng bạc cũng đành bất lực.
“Đại sư huynh, Stephin gian lận! Anh đã đồng ý với tôi, đây là một trận đấu công bằng cơ mà." Tra Na Lệ nói.
Mạn Đan lại nói: "Không có pháp lực dao động, chúng ta không có bằng chứng ông ta dùng pháp thuật."
Tra Na Lệ nhíu mày.
Cô ấy biết Mạn Đan nói không sai, không có dao động pháp thuật thì không thể chứng minh Stephin đã dùng pháp thuật.
“Tôi biết người này là người của Thái Dương Thánh Giáo, bọn giáo đồ sẽ không dùng pháp thuật, mà là dựa vào cầu nguyện và triệu hồi để nhận được thần lực."
Tra Na Lệ ngẩng đầu lên nhìn mái vòm trang hoàng lộng lẫy của sòng bạc, ở nơi đó đang có một tầng ánh sáng tỏa ra chói lọi.
"Không được, tôi phải ngăn ông ta lại!"
Bàn tay đang rũ xuống của Tra Na Lệ khẽ động đậy.
Một bóng mờ màu xám len lỏi qua các khe, bơi trên sàn nhà.
“Sư muội, chính cô đã nói phải đảm bảo đây là một trận đấu công bằng mà." Mạn Đan giơ tay lên một cái, bóng mờ kia lập tức biến mất: "Tôi đã đồng ý với cô rồi, nhất định sẽ không nuốt lời."
“Gã Tây kia rõ ràng là đang giở trò, đó chính là thuật triệu hội của giáo hội Thánh Quang, sao sư huynh lại không thể nhìn ra chứ!" Tra Na Lệ nói.
“Nhưng ông ta không sử dụng pháp thuật làm ảnh hưởng đến ván cược, đúng chứ?" Mạn Đan nói.
Tra Na Lệ biết Mạn Đan đang cố tình thiên vị đám người kia, hơn nữa xét về lý thì đúng là như vậy.
Đối phương không dùng trực tiếp pháp lực để quấy rối, mà là dùng ngoại lực không thể nhìn thấy được. Muốn ngăn lại thì chỉ có thể tự mình dùng cách thương tương tự, mà không phải tự mình ra tay.
"Sư muội, tôi khuyên cô đừng nên làm gì. Thua trên bàn cờ thì còn có thể thắng lại, nhưng nếu uy tín mà mất, sẽ không thể nào lấy lại được đâu." Mạn Đan cảnh cáo.
Tra Na Lệ hiểu rõ, ở trước mặt Mạn Đan, cô có làm gì cũng chỉ phí công.
Còn Lưu Khai Minh luc nay vẫn đang lắc xúc xắc.
Mồ hôi ướt đẫm sau lưng anh ta, bởi vì anh nhận ta, dù có lắc như thế nào thì các viên xúc xắc bên trong vẫn không ra được con số mà anh ta muốn.
“ ... Thần vẫn đang theo dõi chúng ta! Nhưng hãy tin rằng, chúng ta cũng có thể nhìn thấy Thần. Thần ban cho chúng ta đôi mắt, là để chúng ta có thể nhìn thấy ánh sáng ... "
Giọng của Stephin cứ văng vẳng bên tai, như tiếng muỗi vo ve không đuổi đi được.
Trong lúc hoảng hốt, anh ta chợt nhìn thấy một luồng ánh sáng màu trắng chiếu xuống cốc lắc, xuyên qua cả thành cốc màu đen, rọi đến những viên xúc xắc ở bên trong.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!