"Bốn mươi năm trước, lần đầu tiên tôi đặt chân đến Hào Giang, khi ấy Hà Gia Xương vẫn còn trẻ. Bên cạnh ông ấy lúc nào cũng có người đẹp và các minh tinh vây quanh, thú thật với cậu là tôi rất hâm mộ ông ấy, cho nên tôi đã từng thề, rằng một ngày nào đó tôi sẽ thắng ông ấy, thắng hết tất cả những gì ông ấy có. Ha ha, có phải mọi người cảm thấy buồn cười lắm đúng không?"
Nói đến đây, ông ta đặt cốc xúc xắc lên bàn: "Tôi xong rồi, đến lượt cậu."
Lưu Khải Minh nhíu mày lại.
Bởi vì anh ta vừa mới nhận ra, gã linh mục kia lại là một cao thủ.
Chỉ tiện tay lắc mấy cái, gần như không sử dụng kỹ thuật, vậy mà vẫn có thể lắc ra sáu con sáu.
Nghe tiếng đếm số là kiến thức cơ bản của dân chơi xúc xắc, nếu như không nghe ra số điểm vừa rồi thì Luu Khai Minh cung không cần lặn lộn trong sòng bạc nữa.
Tiếp đến là áp lực của anh ta.
Đương nhiên, lắc ra sáu con số sáu đối với anh ta mà nói thì cũng không quá khó, đó chính là nghề kiếm cơm của anh ta, lắc cả nghìn lần chưa chắc đã sai một lần.
Vấn đề ở đây là, tiếp theo, phải làm gì để thắng?
Lưu Khải Minh cũng nhẹ nhàng lắc mấy cái, rồi đặt cốc xuống.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
“Ván này hòa nhau, thêm xúc xắc đi." Stephin nói.
"Thêm xuc xắc." Lưu Khải Minh nói với nhân viên.
Người đứng xem đang không hiểu gì, xúc xắc còn chưa xem, sao lại hòa? Rồi còn thêm xúc xắc nữa là sao? Chơi kiểu gì vậy?
Đến khi nhân viên cầm mười viên xúc xắc đi tới, hai bên mở cốc ra, lúc này nhìn thấy mười con sáu kia, ai nấy cũng giật mình, ồ lên đầy thán phục.
Số xúc xắc đã tăng lên thành mười hai viên mỗi người.
Stephin vẫn thản nhiên lắc như vừa rồi, vừa lắc vừa nói chuyện:
“Những năm đó tôi đều khổ luyện đánh bạc, poker, roulette, mạt chược, cái nào cũng học, cũng luyện. Cậu có biết tôi giỏi nhất là cái gì không? Chính là xúc xắc này đấy! Trùng hợp nhỉ?”
Ông ta cười phá lên.
“Tôi khổ luyện hai mươi năm, cuối cùng khiên chiến được với vua sòng bạc. Ván cược hai mươi năm trước kia, cũng coi như là chấn động một thời ... "
Nói đến đây, trong mắt Stephin lóe lên một thứ cảm xúc vinh quang mờ nhạt.
Trong đám đông đột nhiên có người hô to thành tiếng: "Là ông ta! Ra là ông ta! Ông ta chính là kẻ đã từng làm náo loạn Hào Giang này hai mươi năm về trước!"
Stephin bật cười tự giễu: “Đáng tiếc, tôi đã thua, thua triệt để. Từ đấy về sau, tôi không gượng dậy được nữa, sống chẳng khác gì con chó nhà có tang."
Lần này, ông ta không đợi Lưu Khải Minh nữa, lập tức mở cốc ra trước.
Mười hai con sáu!
Đám người xung quanh kinh ngạc ồ lên.
Áp lực một lần nữa lại đè nặng lên Lưu Khải Minh.
Lưu Khải Minh cầm cốc lên, vẻ mặt có phần nghiêm trọng hơn vừa rồi, chỉ có sự tự tin và kiên định lóe lên trong đôi mắt vẫn như trước.
Cốc lắc chuyển động, tiếng xúc xắc lanh canh va chạm vang lên bên tại mọi người.
Cạch một cái, chiếc cốc được úp xuống bàn, rồi mở ra.
Cũng là mười hai con sáu!
Đám đông lập tức reo hò hoan hô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!