Sau đó, Mã Sơn hít sâu, dồn sức đẩy bật thanh đại kiếm của đối phương lên, nhân tiện lấy đà xoay ngang kiếm, chém vào sườn kỵ sĩ.
Nhưng kỵ sĩ Hoàng Kim lại không hề tránh né, khi một âm thanh vang lên, thanh đại kiếm chém thẳng vào giáp, vang lên như đánh vào chuông đồng.
Kỵ sĩ bất động như núi, hai tay nắm chặt kiếm, chém xuống Mã Sơn.
Mã Sơn thấy một kiếm của mình không hề làm ky sĩ bị thương, nổi lên lòng háo thắng, không những không né tránh mà còn mở rộng lồng ngực, mặc cho thanh kiếm của đối phương bổ xuống.
Cũng là một tiếng vang lên, nhưng âm thanh lần này không trong trẻo mà trầm đục hơn một chút.
Thanh đại kiếm chém trúng Mã Sơn, nhưng lại bị bật ngược ra ngoài.
Quần áo trên người Mã Sơn lặng lẽ rách toạc, để lộ những bắp thịt cuồn cuộn trên ngực.
Mà trên ngực anh ta còn mơ hồ tỏa ra một tầng hào quang thần bí.
"Hử!" Từ xa, Diệu Âm Chân Nhân kinh ngạc thốt lên: "Đây là gì?"
Ông ta tập trung quan sát Mã Sơn, trong mắt tràn đầy sự tò mò và khó hiểu.
"Tên nhóc này rốt cuộc tu luyện theo đường lối gì? Bổn chân nhân lại nhìn không ra!"
Lúc này, Mã Sơn đã giao chiến với kỵ sĩ Hoàng Kim, kiếm qua kiếm lại, hai người đều là kiểu bụng dạ thẳng thắn, không ai né tránh, mỗi nhát chém đều giáng thẳng vào đối phương.
Áo trên người Mã Sơn đã bị chém thành từng mảnh vụn bay tán loạn, cả người trần trụi từ thắt lưng trở lên.
Bộ giáp trên người ky sĩ Hoàng Kim cũng có vài chỗ biến dạng, đầy vết chém ngang dọc.
Nhưng thanh kiếm Mã Sơn nhặt được này rõ ràng không bằng kiếm của kỵ sĩ Hoàng Kim. Lưỡi kiếm trên tay anh ta đã mẻ nhiều chỗ, còn thanh kiếm của đối thủ vẫn sắc bén sáng loáng.
Mã Sơn tức giận, vứt mạnh thanh kiếm xuống đất, chửi: "Mẹ nó, kiếm Tây dỏm, không xứng tay!"
Dứt lời, anh ta xông lên, đánh tay không với đối phương.
Năm ngón tay anh ta có lại như móng vuốt kim cương, sắc bén và uy lực vô song, còn dữ dội hơn cả khi cầm đại kiếm.
Hai người giao đấu thêm vài chục chiêu, vẫn chưa phân thắng bại.
Vạn Cẩm Sinh và Nguyễn Hướng Đông đứng xa quan sát, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.
Vạn Cẩm Sinh thầm thấy may mắn, may mà ngày trước không phát hiện ra cứ điểm của giáo hội Thánh Quang. Nếu khi đó ông ta dẫn người đến tấn công, chỉ với chút thực lực của Hồng Môn Bắc Thị, e rằng không đỡ nổi một nhát chém của chúng.
Nguyễn Hướng Đông lại cang có nhan thức mới về sức mạnh của Mã Sơn.
Trước đây, ông ta đã biết Mã Sơn rất lợi hại, nhưng cũng chỉ nghĩ là ở cấp độ võ đạo Tông Sư mà thôi.
Hồi ở Hương Giang, Mã Sơn từng giao đấu so chiêu với vài cao thủ võ lâm phái Nam, khi đó dù anh ta giành chiến thắng nhưng cũng không phải dễ dàng gì.
Nhưng bây giờ xem ra, đừng nói là võ đạo Tông Sư, dù là võ đạo đỉnh phong, thậm chí võ hồn đại thành, e rằng cũng chưa chắc chịu nổi một quyền của Mã Sơn.
Nguyễn Hướng Đông hơi phấn khích trong lòng. Ông ta và Mã Sơn rất hợp tính nhau, ngay từ khi mới đến Hương Giang đã coi Mã Sơn là anh em. Giờ thấy anh em mình mạnh mẽ như vậy, tất nhiên vô cùng vui mừng, cứ như thể cặp nắm đấm kia mọc trên tay mình vậy. Trong lòng dâng lên hào khí giang hồ, suýt nữa thì ngửa mặt lên trời cười to.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!