Bay từ Hào Giang đến Las Vegas cần phải nối chuyến ở Bắc Thị, nhưng thay vì lên chuyến bay tiếp theo, Mã Sơn lại đi thẳng ra khỏi sân bay Đào Viên.
Giữa đám đông đón khách, anh ta nhìn thấy Nguyễn Hướng Đông.
Mã Sơn nhanh chân bước tới, bắt tay Nguyễn Hướng Đông: "Anh Đông, sao lại tự mình đến Bắc Thị thế này?"
Nguyễn Hướng Đông năm nay đã ngoài sáu mươi, nhưng hai tay vẫn rất có lực, nắm lấy tay Mã Sơn rồi lắc lắc, sau đó lại vỗ mạnh lên bả vai anh ta một cái:
"Xời, chuyện của Mã Sơn cậu cũng là chuyện của Nguyễn Hướng Đông anh đây. Bắc Thị à, có là Nam Cực thì anh cũng đi phút mốt luôn nhé."
Danh tiếng của Nguyễn Hướng Đông hiện giờ đã mạnh hơn năm đó. Năm đó mới chỉ ở Hương Giang, còn bây giờ ông ta đã là một nhân vật lãnh đạo cả Nam Dương Hồng Môn rồi.
Việc này đương nhiên là nhờ Lý Dục Thần và Mã Sơn đã trừ khử tên Giang Long Huy kia.
Nguyễn Hướng Dông là người co an tat se bao đap, tính cach cũng kha hợp với Mã Sơn, vậy nên chỉ cần Mã Sơn có chuyện gì, chưa có lần nào ông ta từ chối.
Ba năm này, Mã Sơn có thể đứng vững ở Nam Dương, Nguyễn Hướng Đông cũng đã bỏ ra không ít công sức.
Sau tang lễ của Hà Gia Xương, bác sĩ Peter lập tức biến mất. Để không kinh động đến chủ mưu phía sau, Mã Sơn không tiện dùng thế lực của mình, đành phải nhờ đến Nguyễn Hướng Đông của Hương Giang, lợi dụng tai mắt của Hồng Môn tìm ra Peter.
Chẳng mấy chốc, Nguyễn Hướng Đông đã điều tra ra Peter đang ở Bắc Thị, bởi vậy Mã Sơn mới cố ý đến Las Vegas, nhân cơ hội lúc nối chuyến giữa đường mà đáp xuống Bắc Thị.
"Anh Đông, vị này là Mã gia à?" Một người đàn ông trung niên bên cạnh Nguyễn Hướng Đông lịch sự hỏi.
"Ôi trời, quên quên, gặp được cậu em Mã mà vui quá, tý thì quên mất." Nguyễn Hướng Đông tự vỗ lên đầu mình mấy cái, bật cười sảng khoái, giới thiệu hai người họ với nhau: "Đây là Mã gia của Hào Giang, còn đây là Vạn Cẩm Sinh, người có tiếng nói ở Hồng Môn thuộc Bắc Thị."
"Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!" Vạn Cẩm Sinh nhiệt tình đưa tay ra: “Đã nghe chú Sơn Lâm nhắc đến Mã gia và cậu Lý từ lâu, tôi đây luôn muốn tới gặp hai vị, tiếc là chưa có cơ hội."
Mã Sơn nghe thấy vậy thì sửng sốt: "Anh đây và Vạn Sơn Lâm tiên sinh là ... "
Vạn Cẩm Sinh cười, đáp: "Ông ấy là chú ruột của tôi."
Mã Sơn chợt hiểu ra, bật cười: "Vậy thì đều là một người nhà cả rồi!"
Nguyễn Hướng Đông nói: “Chứ sao, cả Hồng Môn này đều là người một nhà, Mã gia tuy không phải người Hồng Môn nhưng lại có ân đối với Hồng Môn chúng tôi, mà đã là anh em với Hồng Môn, tuyệt đối sẽ không bao giờ bị bỏ quên!"
Vạn Cẩm Sinh nói: "Nơi này tai mắt khắp nơi, không nên ở lâu, hay là đến nhà tôi trò chuyện đi."
Ba người lập tức rời khỏi sân bay, đi đến biệt thự của Vạn Cẩm Sinh ở khu Đại
An.
Vạn Cẩm Vinh nhiệt tình chiêu đãi, Mã Sơn không tiện từ chối, ăn xong rồi mới đề cập đến chính sự.
"Peter vẫn còn ở Bắc Thị chứ?"
“Mã gia yên tâm, đặt chân vào địa bàn Bắc Thị, dù là một con ruồi cũng đừng hòng chạy thoát ngay dưới mắt tôi." Vạn Cẩm Sinh nói.
Mã Sơn gật đầu, anh ta vẫn luôn tin tưởng thực lực của Hồng Môn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!