Chẳng hạn như Mã Sơn, hiện giờ anh ta nắm quyền sòng bạc mới của thành phố, được người ta gọi là "Mã gia". Là con nuôi của Hà Gia Xương - vua sòng bạc ở Hào Giang, cả Hào Giang đang đồn rằng anh ta sẽ là người nối nghiệp của vua sòng bạc, nên ở sau lưng đều gọi anh ta là "Mã Vương", "Ma vương gia".
Nhưng Mã Sơn lại không hề thích hai cái danh này, bởi vì anh ta cũng rất rõ ràng, mình ở Hào Giang ba năm, tuy làm to nhưng nền móng chưa vững chắc.
"Mã vương gia" cũng không phải là biệt danh tốt đẹp gì.
Mã Sơn có thể cảm nhận đằng sau ba chữ kia chính là sự bài xích của mọi người với một “kẻ ngoại lai" như anh ta, cùng với đó là sự ghen tị và e dè địa vị, thực lực.
Neu la ba nam trước thì anh ta se chang them để tam đen may chuyen này. Nhưng hiện tại, ngồi vào vị trí này, anh ta mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là "càng lên cao lại càng lạnh."
Anh ta biết, trong một thành phố mà cờ bạc là một nghề nghiệp như thế này, chỉ cần chính mình đi sai một nước thôi, tất cả đều sẽ đổ sông đổ bể.
Hằng năm, Mã Sơn sẽ về Hòa Thành đón Tết, cùng Đinh Hương ăn cơm tất niên đêm giao thừa.
Đây cũng là chuyện Lý Dục Thần dặn anh ta trước khi bế quan.
Suy cho cùng, ba đứa trẻ mồ côi bọn họ mới thật sự là người thân của nhau.
Lý Dục Thần bế quan, chỉ còn lại anh ta chăm sóc Đinh Hương, Tết lúc này mới đúng là Tết.
Cứ như vay, Đinh Hương thuan lợi tốt nghiệp đại học Nam Giang
Thành tích học tập của cô ấy rất tốt, vốn dĩ có thể lên thẳng nghiên cứu sinh, nhưng cô ấy lại thôi.
Kể từ khi trải qua bí cảnh Tiền Đường, học được La Bàn Kinh, Đinh Hương đã không còn là Đinh Hương của ngày trước nữa.
Cô ấy dần dần hiểu ra đạo của Lý Dục Thần, cũng thường nhìn thấy được số mệnh xoay chuyển trong thời không Lục Hư Luân Chuyển.
Đọc sách đối với cô ấy mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa, hoàn thành bốn năm đại học chính quy kia chỉ để hoàn thành tâm nguyện của mình trong quá khứ, cũng là cho đấng sinh thành đã khuất một câu trả lời thỏa đáng.
Với tư cách là một vị "phụ huynh", Mã Sơn quay về tham gia lễ tốt nghiệp của cô ấy.
Tiếc rằng Lý Dục Thần đang bế quan, nếu không ba người bọn họ có thể chụp chung một tấm ảnh ở lễ tốt nghiệp của Đinh Hương, cả nhà đoàn tụ.
Ngay khi Mã Sơn đang ngồi trong hội trường của đại học Nam Giang, nhìn Đinh Hương trong bộ lễ phục cử nhân lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp với một nụ cười rạng rỡ, thì ở Hào Giang xảy ra một chuyện lớn.
Vua sòng bạc của Hào Giang, Hà Gia Xương qua đời.
Chuyện này chẳng khác gì một quả bom ném vào Hào Giang.
Vị vua sòng bạc kia có sức ảnh hưởng đến Hào Giang đến nửa thế kỷ, dù đã đến tuổi xế chiều, nhưng vẫn nắm chắc thế cục của Hào Giang trong tay.
Năm đó cho dù có tập đoàn tài chính Las Vegas và Thái Dương Thánh Giáo ủng hộ Edson, hay là giáo đầu Giang Long Huy của Hồng Môn ở Nam Dương, tất cả đều không thể nào lay chuyển được địa vị của ông ta ở Hào Giang này.
Hà Gia Xương đã chết, người dân Hào Giang đột nhiên như mất đi điểm tựa, còn những thế lực luôn chăm chăm theo dõi Hào Giang cũng bắt đầu rục rịch.
Không một ai biết, tương lai của Hào Giang rồi sẽ đi về đâu.
Lúc này, người ta mong chờ sẽ có một kẻ mạnh đứng ra, nhận lấy bánh lái từ tay vua sòng bạc, tiếp tục điều khiển con thuyền sòng bạc đi tiếp trên Hào Giang và trên thế giới đỏ đen này một cách ổn định.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!