Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Nếu như trước kia câu nói "đại đạo nằm ở ta" vẫn chỉ là một cảm giác giác ngộ, là một mục tiêu để theo đuổi, thì giờ đây đã thật sự biến thành sự giác ngộ thực thụ.

Trước kia từng nói "Tôi tu đạo của tôi, tôi chính là thần" là ngông cuồng vọng tưởng, thì bây giờ, nó sẽ chỉ còn là những lời lẽ cuồng ngôn nữa.

Bởi vì anh đã thật sự cảm nhận được, thần linh rốt cuộc là gì.

Nhưng, bên cạnh đó cũng xuất hiện một ít nghi vấn

Khi anh còn bé, sư phụ Vân Dương Tử đã rất nghiêm khắc để yêu cầu anh học thuộc "Hoàng Đình Nội Cảnh Kinh" này, nhưng từ đó về sau lại không bao giờ nhắc tới nữa, ý của sư phụ là gì đây?

Bố anh cũng từng là đệ tử Thiên Đô, vậy có khi nào ông cũng từng đọc bộ "Nội Cảnh Kinh" này rồi không? Có khi ông cũng giống anh, đã khắc sâu cuốn kinh này vào tâm trí, không thể xóa mờ được?

Nếu vậy, bố anh từng qua lại với Nguyệt Tiên Lăng, có phải là vì muốn lấy được cuốn "Ngoại Cảnh Kinh” của Vương Ốc không?

Mà toàn bộ những gì anh đã trải qua hôm nay, cùng với hai bộ kinh hợp nhất, khiến anh cảm nhận được đạo pháp vô thượng kia, rồi đánh thức cả huyết mạch đang ngủ say, đấy là do luân hồi đã định trước, hay là một sự sắp đặt?

Nếu có sự sắp đặt ở đây, vậy thì bố anh và sư phụ, hai người đã nhận vai diễn nào trong này?

Sau khi lui ra ảo cảnh Vô Niệm, Lý Dục Thần đối diện với cặp mắt tò mò đang nhìn mình chòng chọc của Quỳnh Hoa.

Anh cầm cuốn kinh kia lên, cất lại vào hộp gấm, trả lại cho Quỳnh Hoa, rồi nói: “Cảm ơn vì đã cho tôi xem."

Quỳnh Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy hộp gấm, nói: "Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Anh cứ đứng đấy không động đậy, làm tôi tưởng anh nghẻo rồi!"

Một cư sĩ của động thiên mà lại dùng từ nghẻo như vậy, Lý Dục Thần cảm thấy hơi buồn cười.

“Tôi đứng yên lâu lắm sao?"

“Cỡ một giờ đấy."

"Lâu thế á?"

"Tôi cũng nên về rồi, nhờ cô thay tôi chuyển lời từ biệt tới Mộ Vân tiên tử."

"Anh cứ vậy mà đi hả, không muốn đến chào sư tôn tôi à?" Quỳnh Hoa hỏi.

“Đạo của Mộ Vân tiên tử và đạo của tôi không giống nhau, có lẽ bà ấy không muốn gặp lại tôi đâu."

"Sư tôn chẳng qua chỉ là sĩ diện thôi." Quỳnh Hoa lẩm bẩm.

Lý Dục Thần cười phá lên, cô nàng Quỳnh Hoa này đúng là một người thắng thắn, ở trước mặt người ngoai ma vẫn dam nói su ton mình như vậy, ngược lại còn ngay thẳng đến đáng yêu.

Quỳnh Hoa lập tức tiễn anh ra ngoài.

Miệng cô ta nói không ngừng, dọc đường cứ ríu rít giới thiệu cảnh sắc hai bên, được một lúc rồi lại hỏi:

"Anh Lý, tôi nghe nói thủ đô rất sầm uất, chắc chắn là hơn nơi này của chúng tôi đúng không?"

Lý Dục Thần mỉm cười, nói: "Sầm uất thì đúng là sầm uất hơn thật, nhưng có hơn hay không thì phải xem đang nói ở điểm nào. Người trong động thì ao ước thủ đô phồn hoa, người thủ đô thì thèm muốn trên núi thanh tịnh, ở đây cũng có cái hay riêng của nó."

"Có người muốn lên núi để thanh tịnh thật á? Chúng tôi ở đây phát ngấy luôn rồi nè! Muốn tới đó ngắm một chút quá!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!