Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Mà cuộc đối mặt ở ngoài cửa vừa rồi, Mộ Vân tiên tử làm khó dễ, khơi mào đấu pháp, chính là để thăm dò thực lực của anh.

Bởi vì mục đích của Mộ Vân tiên tử, chính là mượn sức Lý Dục Thần, liên thủ giết chết Nguyệt Tiên Lăng.

"Vậy tại sao tiên tử lại chọn tôi để làm chuyện này?" Anh tò mò hỏi.

Đây mới là điều anh không hiểu nhất, bởi vì rõ ràng, ý định giết Nguyệt Tiên Lăng của Mộ Vân, không phải chuyện ngày một ngày hai, hẳn đã mưu tính mấy chục năm rồi.

Mộ Van tiên tử trầm mặc chốc lát, nói: "Coi chuông phải do người buộc chuông. Năm đó Nguyệt Tiên Lăng lên làm chưởng môn, chính là do Lý Vân Hoa nâng đỡ. Nay tính mạng của bà ta, kết thúc trong tay con trai của Lý Vân Hoa, coi như một sự chấm dứt."

Lý Dục Thần chấn động: "Bố tôi hả?"

Mộ Vân tiên tử cười khẩy: "Đúng vậy, nếu không nhờ ông ta, Nguyệt Tiên Lăng làm sao đấu lại được sư phụ tôi?"

Lý Dục Thần không biết nói gì. Anh thật sự không hiểu, vì sao bố lại làm như vậy, chẳng lẽ thực sự vì sắc đẹp của Nguyệt Tiên Lăng?

Nhưng Nguyệt Tiên Lăng dù đẹp, bên cạnh Lý Vân Hoa chẳng thiếu mỹ nhân. Dù năm đó mẹ anh, Cung Lăng Yên, chưa xuất hiện, vẫn còn có Đoàn Phù Dung, nhan sắc còn lộng lẫy hơn cả Nguyệt Tiên Lăng, nếu không thì sao lại khiến Nguyệt Tiên Lăng ghen tị đến mức hủy cả dung nhan của bà ấy.

Hơn nữa, Nguyệt Tiên Lăng bị yêu Thanh Mộc chiếm xác, đồng thể song tu, một thân hai giới, với tu vi của Lý Vân Hoa làm sao không biết được?

Có vẻ như trong đó còn ẩn giấu một bí mật, chỉ là Nguyệt Tiên Lăng đã chết, e rằng không còn chỗ nào để hỏi nữa.

"Lý Dục Thần, chuyện hôm nay đã xong, chúng ta không ai nợ ai. Cậu đi đi, từ nay không được đặt chân vào Vương Ốc nữa." Mộ Vân tiên tử nói, "Ngoài ra, tôi khuyên cậu một câu, đừng truyền bá những lý luận nghịch thiên đó nữa. Tiếp tục như vậy, cậu sẽ trở thành kẻ địch của thiên hạ. Nếu một ngày nào đó, cậu và tôi trở thành kẻ địch, tôi cũng sẽ không nương tay với cậu chỉ vì tên khốn bố cậu!"

Lý Dục Thần sững sờ một lúc, cảm thấy câu này hơi lạ lùng.

Anh chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, liếc nhìn hộp gấm trong tay Quỳnh Hoa, rồi nói: "Tiên tử, cuốn Hoàng Đình Kinh vừa rồi, có thể cho tôi mượn xem một chút không?"

Quỳnh Hoa lập tức ôm chặt hộp gấm, ánh mắt hiện lên vẻ cảnh giác.

Mộ Vân tiên tử nhíu mày, có vẻ đang do dự, một lúc lâu sau, mới nói: "Quỳnh Hoa, đưa cho cậu ta xem."

"Sư tôn?" Quỳnh Hoa hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ôm chặt hộp gấm, như sợ sẽ làm rơi mất.

Mộ Vân tiên tử nói: "Yên tâm đi, ta tuy không tin vào những lý luận của hắn, nhưng ta tin vào nhân phẩm của cậu ta. Với bản lĩnh của cậu ta, nếu cậu ta thật sự muốn cướp, chúng ta cũng chưa chắc ngăn được. Hơn nữa ... "

Mộ Vân dừng lại một chút, nét mặt có chút kỳ lạ.

"Hơn nữa, cuốn Hoàng Đình Kinh này là do Lý Vân Hoa đánh cắp từ tay Nguyệt Tiên Lăng, rồi lại trả lại cho ta, món ân tình này, ta không thể không nhận."

Lý Dục Thần càng nghe càng cảm thấy đầu óc rối bời, đay rot cuộc là chuyen gì? Sao cảm thấy mối quan hệ này loạn quá vậy?

Mộ Vân tiên tử nói: "Cậu từ từ xem đi, Quỳnh Hoa, con ở đây với cậu ta, khi cậu ta xem xong, tiễn cậu ta rời núi, không cần đến cáo biệt ta nữa."

Dứt lời, bà ta rời đi.

Chỉ còn lại Lý Dục Thần và Quỳnh Hoa.

Quỳnh Hoa đi đến trước mặt Lý Dục Thần, đẩy hộp gấm vào tay anh: "Đưa cho anh này! Nhưng anh chỉ có thể xem ở đây, tôi phải trông chừng anh, xem xong nhớ trả lại cho tôi nhé!"

Lý Dục Thần bị dáng vẻ dễ thương của Quỳnh Hoa làm cho bật cười.

Anh mở hộp ra, lấy cuốn Hoàng Đình Kinh ra, mở ra xem.

Nếu chỉ nhìn vậy thôi, thì đây chỉ là một cuốn sách cổ, nội dung ghi chép Hoàng Đình Kinh cũng không khác mấy so với bản được lưu truyền, nhiều lắm cũng chỉ coi là một món đồ cổ mà thôi.

Nhưng khi dùng pháp lực kích hoạt, lập tức mọi thứ thay đổi.

Từng thanh thẻ tre như những cây cột trời bay lơ lửng, những chữ viết trên đó phát ra ánh kim quang.

Quan trọng hơn là, giữa từng dòng chữ, anh thấy xuất hiện những bức tranh về tinh không tu hành.

Đây chính là chân đạo mà Đạo Tổ truyền lại.

Quỳnh Hoa ở bên cạnh nhìn thấy, mắt mở to, nói: "Hả, anh không phải là đệ tử Vương Ốc, không biết bí pháp, sao có thể điều khiển pháp bảo này?'

Lý Dục Thần cũng không thể giải thích, thực ra lúc anh đạt được cảnh giới này, bất kỳ bí pháp của pháp bảo nào cũng có thể nhận biết ngay lập tức, gọi là nhất thông bách thông, nhất hội bách hội.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!