Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Ánh đèn Minh Hải và tàn hồn Minh Bộc xuất hiện như một bước xác thực thân phận của Lý Dục Thần, mặc dù mấy người Ô Long chân nhân cũng không nghe được Minh Bộc nói gì, bởi vì nó được truyền từ tàn hồn, chỉ có Lý Dục Thần có thể hiểu.

Nhưng Ô Long chan nhan cung không nghi ngo than phan của Lý Dục Thần nữa

Sau đó, ông ta dẫn Lý Dục Thần đi thăm vườn trà mà bọn họ kinh doanh.

Vườn trà tên là vườn trà Thanh Nham, Từ Thanh là ông chủ trên danh nghĩa, Ô Long chân nhân chính là thầy làm trà mà hắn "mời" về, còn Hồng Bào thì rất ít lộ mặt trước người khác, thường núp ở phía sau núi, vẫn làm công việc cũ, phụ trách hái trà dại ở vách đá.

Vườn trà rất lớn, có nơi trồng chè, nhà máy chè, là một công ty có kích thước không nhỏ, phía dưới có mấy loại trà, lượng tiêu thụ lá trà cũng không tệ, nhất là trà đắt tiền, rất được giới thượng lưu thích.

Ô Long chân nhân nói cho Lý Dục Thần biết mấy trăm năm qua, dựa vào lá trà mà ông ta đã tích lũy được khối tài sản không nhỏ.

Ngay ở bên cạnh căn phòng đặt đèn Minh Hải, ông ta có một kho chứa tài sản bí mật, Lý Dục Thần đi theo ông ta đi xem, bên trong có vàng bạc châu báu chất đống.

"Thánh chủ ... à không, cậu Lý ... " Ô Long chân nhân chỉ vào đống tài sản nói: "Những thứ này đều là của cậu. Không chỉ những thứ này, bao gồm nhà máy trà trước mắt cùng tất cả sản nghiệp, cũng đều là của cậu."

Lý Dục Thần lại nhíu mày.

Ô Long chân nhân sợ đối phương hiểu sai ý, hơi lúng túng nói: "Tôi biết cậu có nhiều của cải, thành tích một năm qua giống như sự tích vậy. Chút tài sản nhỏ này của tôi khiến cậu chê cười rồi. Đây chính là một chút tâm ý của tôi, mong cậu không chê."

Lý Dục Thần hơi sững sờ, khoát tay cười nói: "Sao tôi có thể chê được, ông kinh doanh vườn trà mấy trăm năm, lại phải che giấu thân phận, tích lũy đến bây giờ thì đã rất vất vả. Huống chi mỗi người đều có sở trường riêng, trà đạo cũng vậy, trên đời cũng không có mấy người dám nói mình hiểu biết hơn ông."

"Vậy tại sao cậu lại ... " Ô Long chân nhân không hiểu nhìn Lý Dục Thần.

"Chẳng qua là tôi đang suy nghĩ, những thứ này đều là vật ngoài thân, rốt cuộc thì những thứ này có ích gì với chúng ta?"

Lý Dục Thần đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn trời.

"Trước đây tôi cũng cảm thấy, tích lũy tài sản là chuyện quan trọng. Dù là người tu hành, sáu căn thanh tịnh, không nhiễm bụi trần thì vẫn phải chú ý đến tài sản. Những thứ tài sản này như có sẵn từ khi thế giới hình thành, xã hội thành lập."

"Sau đó tôi suy nghĩ rõ rang, tất cả những thứ này không phải Thiên Đạo sao? Thiên Đạo không phải sự sống cái chết, giàu nghèo hay sao? Tôi muốn đi ngược lại với Thiên Đạo, nhưng lại dùng tài sản của Thiên Đạo, ông cảm thấy hợp lý không?”

Ô Long chân nhân ngẩn người tại đó, không biết nên trả lời như thế nào.

Giống như ông ta đã hiểu, nhưng cũng lại hoàn toàn không hiểu.

Qua thật lâu, ông ta mới nói: "Nếu cậu cảm thấy những thứ này vô dụng, vậy chúng tôi cũng không cần. Tôi cũng cảm thấy làm những chuyện này quá mệt mỏi, bỏ đi cũng không tiếc, như vậy cũng có thể tự do tự tại."

Lý Dục Thần cười mỉm: "Cũng không cần phải bỏ ngay, chẳng qua là tôi hy vọng ông biết một đạo lý. Ông có thể vứt bỏ tất cả những thứ này, để đạt được sự tự do của mình bất cứ lúc nào, nhưng người trên thế giới này thì sao? Bọn họ có thể vứt bỏ không?”

Ô Long chân nhân lắc đầu một cái.

"Tôi sống mấy trăm tuổi, trừ làm trà ở núi Vũ Di thì đã làm rất nhiều nghề khác, cũng coi như từng gap vô số người. Nhưng tôi chưa từng thay ai co thể thật sự buông bỏ danh lợi, không phải là không muốn, mà là không thể. Trên đời, con người đều bị những sợi dây vô hình buộc chặt, cho dù có là vua hay người dân bình thường thì cũng không thể tránh thoát được sợi dây đó."

"Vậy ông cảm thấy, sợi dây đó là cái gì?"

"Số mạng."

"Số mạng đến từ đâu?"

Ô Long chân nhân ngẩng đầu nhìn một cái, ngón tay chỉ trời: "Tới từ trời."

Lý Dục Thần gật đầu nói: "Không sai, đây chính là quy tắc Thiên Đạo. Lấy số mạng làm gông xiềng, lấy tài sản làm công cụ, lấy sự sống làm lòng tham, lấy cái chết làm sự sợ hai, đay là những thủ đoạn buộc chat mỗi một người."

"Tôi biết." Ô Long chân nhân chợt nói: "Minh Bộc đại nhân từng nói, thánh chủ trở về, long trời lở đất. Bây giờ tôi đã hiểu ý “long trời lở đất" là gì rồi."

"Ông là người của Minh Bộc cho nên tôi mới nói những chuyện này với ông. Có vài thứ, chỉ cần trong lòng ông biết là được." Lý Dục Thần nhìn ông ta nói: "Con đường này vô cùng gian nan, dựa vào sức mạnh bây giờ của chúng ta thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Ông hoàn toàn có thể không tham gia, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, cứ bán trà của ông. Con đường lớn chẳng phân biệt được cao thấp, làm tốt việc của mình cũng là một con đường lớn."

"Không, thánh chủ!" Ô Long chân nhân không để cho cậu Lý nói nốt mà đã lớn tiếng kêu lên hai chữ “thánh chủ': "Tôi nhận ơn của Minh Bộc đại nhân, hôm nay lại thấy con đường lớn, tôi nguyện đi theo thánh chủ, không bao giờ rời bỏ!"

Lý Dục Thần cười nói: "Cũng không cần thề như vậy, trong lòng có là được, chúng ta không lập tông phái nào cả. Không nên trông cậy vào việc dùng vận để vượt qua số mệnh. Những người tu hành ngày xưa từng nói 'Mạng tôi do tôi không do trời', thật ra thì 'Mạng do trời tạo', ông thừa nhận số mạng thì chẳng khác nào thừa nhận trời. Chính vì nguyên nhân này nên Thiên Đạo mới bất bại."

"Nếu muốn phá quy tắc Thiên Đạo, muốn chinh phục số mạng thì phải bỏ qua số mạng. Không phải mạng tôi do tôi không do trời, mà là tôi vốn không có mạng, trời có thể làm được gì!"

Nét mặt Ô Long thật sự khiếp sợ, lẩm bẩm nhớ tới: "Tôi vốn không có mạng, trời làm được gì ... "

Ngay cả khi Lý Dục Thần đã đi xa mà ông ta cũng không biết.

...

Đúng như Lý Dục Thần nói, một người giác ngộ có thể tùy tiện bỏ qua tất cả, bao gồm tài sản, danh tiếng, địa vị ...

Nhưng bạn không thể nào thoát khỏi số mệnh.

Và vô số chúng sinh không tu luyện đã luân hồi mà không hề hay biết.

Cho nên cuộc sống vẫn còn tiếp tục, mọi người vẫn bận rộn như cũ.

Lý Dục Thần trở lại Hòa Thành, bảo Lang Dụ Văn phái người đến gặp Từ Thanh, còn về chuyện sau này đầu tư hay là hợp nhất, anh cũng không quan tâm, chẳng qua là thông qua cách làm như vậy để tạo ra một con đường giúp anh và Ô Long chân nhân thường xuyên gặp nhau.

Còn về những người Minh Bộc giao cho anh, Lý Dục Thần vẫn chưa nghĩ ra phải dùng làm sao.

Mấy người ở núi Vũ Di cũng khá tốt, trừ Hồng Bào là một con khỉ thành tinh ra thì Ô Long và Từ Thanh đều là người, đều có thân phận người bình thường.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!