Truyện được update lại, các bạn quay lại chương 1506 để đọc lại nhé!
===============================
Thế nhưng anh vẫn có chút tin tưởng người tên Từ Thanh này, hoặc là phải nói rằng, Ô Long chân nhân đằng sau hắn ta thật sự là người nhà của Minh Vương. Bọn họ biết dùng hai chữ người nhà, thể hiện rõ việc bọn họ coi Minh Vương như thần.
Hai mươi năm trước, Minh Vương có thể phân thân lên được cả trời cao, nếu vậy thì lưu lại chút thế lực, thu nhận mấy đệ tử ở trần gian này cũng là chuyện bình thường.
Lý Dục Thần vốn còn cho rằng thế lực của Minh Vương là tàn quân của Ma giáo, nói theo cách của Cung Nhân Lạc, Ma giáo đã phản bội Thánh giáo ban đầu, đứng phía sau BOSS lại là Minh Vương, Thánh giáo bị định nghĩa là Ma giáo cũng chính từ lúc này.
Nhưng bây giờ nhìn lại, thế lực của Minh Vương không chỉ là Ma giáo còn sót lại, ít nhất không chỉ là Ngũ Sứ Ma Môn kia.
Minh Vương đột nhiên phái người tới liên lạc với anh, muốn ủng hộ anh thành giáo chủ, rốt cuộc là do đã có dự mưu từ sớm, hay là đang thăm dò thân phận của anh?
"Minh giáo ... " Lý Duc Than lầm bầm, đột nhiên nở một nụ cười: "Ý anh là Ma giáo ấy hả?"
"Cậu gọi là Ma giáo cũng được, nhưng đấy chỉ là cái tội người đời gán cho chúng tôi thôi, chúng tôi đương nhiên không gọi như thế."
"Vậy anh có chắc chắn là mình không nghĩ sai không, không phải là Thánh giáo, mà là Minh giáo?"
Từ Thanh mất kiên nhẫn: "Sai thế nào được? Minh giáo là Minh giáo, Minh Vương là chúa tể của Minh giới, không gọi là Minh giáo thì gọi là gì?"
"Nghe cứ như một giáo phái bù nhìn vậy!" Lý Dục Thần không khỏi bật cười, nói: “Thế này thì tại sao tôi phải làm giáo chủ chứ?"
"Cậu tưởng rằng thế giới này vẫn còn có thể chứa chấp cậu sao? Những lời đó của cậu, đến cả tôi nghe còn thấy nghịch thiên nữa là. Cậu chỉ cho mọi người cách tu hành, không phân biệt ai, mà cách tu hành kia, trong mắt người khác đều là tà môn ngoại đạo. Quan trọng nhất là cậu làm ảnh hưởng đến sự cân bằng lợi ích của toàn bộ giới tu hành này."
"Tu hành vốn là một miếng bánh ngọt lớn chia đều cho cả giới huyền môn, nhìn qua thì có vẻ rất ổn định và yên bình, cậu muốn ngồi vào bàn, được chia cho một phần bánh ngọt kia thì cũng không phải là không được, nhưng đằng này cậu vừa lên đã lật luôn cả bàn, sau đó lại muốn mở một tiệm bánh ngọt khác, phân phát cho toàn dân thiên hạ, cậu cảm thấy bọn họ có chịu không?"
“Cậu ban đầu còn có thân phận đệ tử của Thiên Đô bản vệ, nhưng hôm nay tu vi thì bị phong ấn, Thiên Đô cũng bỏ rơi, cậu còn có thứ gì khiến người khác phải dè chừng nữa sao? Chẳng mấy chốc nữa, bọn họ sẽ hợp lực lại tấn công cậu. Cậu cảm thấy với tình hình hiện tại của mình thì tiệm bánh ngọt kia có tiếp tục mở được nữa không?"
Lý Dục Thần bất ngờ, nhìn Từ Thanh kia ngây thơ ngốc nghếch như vậy, không ngờ phân tích lại vô cùng rõ ràng mạch lạc, còn rất triệt để.
“Nhưng đến giờ anh vẫn chưa nói tôi sẽ nhận được gì từ vụ này?"
“Lợi ích? Để cho cậu làm giáo chủ còn không phải là lợi ích à? Ngoài cái này ra, cậu còn đường nào khác sao?" Từ Thanh nói với giọng điệu kém thân thiện, chỉ muốn nói cho người đối diện ngộ ra: "Minh Vương lựa chọn cậu là phúc đức của cậu đấy, bao nhiêu người còn không được đâu!"
“Nếu tôi không muốn làm thì sao?"
"Không muốn hả?"
Từ Thanh thốt lên như thể không ngờ được Lý Dục Thần sẽ từ chối, sau một thoáng sửng sốt, hắn bức tức mà nói:
"Vậy thì cậu chỉ còn lại một con đường chết thôi!"
“Ồ, anh muốn giết tôi ư?" Lý Dục Thần bật cười, hỏi.
Từ Thanh đứng phắt dậy, định nói gì đấy, đột nhiên lại liếc thấy Lâm Mộng Đình ngồi bên cạnh, sát khí trong mắt chợt lóe lên rồi tắt ngay, hắn hít vào một hơi thật sâu, nói: "Chẳng cần phải ra tay giết cậu, những kẻ tự xưng là chính đạo sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."
Lý Dục Thần ngồi đó không nói gì, ngón tay từng nhịp từng nhịp gõ lên trên tay vịn của ghế.
Lâm Mộng Đình ngồi bên cạnh anh, yêu kiều nở một nụ cười, chồng tung vợ hứng.
Từ Thanh chịu hết nổi, nói: "Có đồng ý hay không cậu cho tôi một lời đi, tôi quay về báo cáo."
Lý Dục Thần đáp: "Bây giờ tôi đồng ý với anh, nhưng chỉ thế này thì qua loa quá, hay vậy đi, anh để lại địa chỉ, mấy hôm nữa tôi tới núi Vũ Di một chuyến, đích thân gặp sư phụ Ô Long chân nhân của anh, sau đó sẽ quyết định luôn."
Từ Thanh nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Cũng được, nhưng địa chỉ thì tôi không cho cậu được. Tôi quay về báo cáo trước, nếu sư phụ chịu gặp cậu thì mấy ngày nữa tôi lại đến tìm cậu."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!