Lúc này Lâm Mộng Đình mới dừng tay, quay trở về đứng bên cạnh Lý Dục Thần, trông cứ như đã biến thành một người khác, vừa rồi vẫn còn đang oai phong, thoáng một cái đã dịu dàng lay động lòng người.
Bóng đen kia đáp xuống đất, nhìn Lý Dục Thần đến mấy lần, như rất kinh ngạc: "Thật sự là đã bị phong ấn Tiên Thiên rồi á? Vậy cậu bây giờ ... "
Hắn nhìn sang Lâm Mộng Đình, có chút kiêng dè, lầm bầm: "Đừng nói cậu là một tên ăn bám đấy nhé? Có một cô vợ hung dữ thế kia, chẳng trách bị phong ấn Tiên Thiên rồi mà vẫn dám ra oai trước mặt người truyền lệnh của Thiên Đô!”
Lâm Mộng Đình trợn mắt: "Anh nói cái gì?"
Người mặc đồ đen lúng túng cười: "Không có gì, không có gì, tôi cảm khái chút thôi mà, cậu Lý vậy mà có thể cưới được một cô vợ không những xinh đẹp như hoa như ngọc mà pháp lực còn cao cường nữa chứ, đúng là khiến người ta ghen tị mà!"
Lý Dục Thần nhẹ nhàng ôm lấy eo Lâm Mộng Đình, kéo lại gần mình: "À, có thể có được một người vợ như thế này thì còn cầu gì nữa!"
Lâm Mộng Đình khẽ đập nhẹ lên người anh, mắng: “Đang đứng trước mặt người ta đấy!"
Lý Dục Thần bật cười, đột nhiên lại ngừng cười, vẻ mặt bình tĩnh như thường, hỏi: "Anh lén lén lút lút trốn trên cây nghe lén lâu như thế là muốn gì đây?"
Người kia sửng sốt: "Vậy là cậu biết tôi ở đây rồi hả?"
“Hừ, trò mèo đó, chồng tôi mà không ngầm cho phép thì anh nghĩ anh vào được Ngô Đồng Cư này không?" Lâm Mộng Đình cười khẩy, đáp lại.
Người kia có vẻ khá kiêng dè Lâm Mộng Đình, hắn ta lảng tránh ánh mắt của cô, chỉ nhìn Lý Dục Thần: "Thôi được rồi, tôi cũng không vòng vo nữa. Kẻ hèn này là Từ Thanh, người ngoài gọi tôi là Thiết La Hán, là môn hạ của Ô Long chân nhân núi Vũ Di.”
"Ô Long chân nhân?" Lý Dục Thần chưa từng nghe nhắc đến nhân vật này, đáp lại; "Tôi và các người hình như chưa có quan hệ qua lại gì nhỉ?"
Từ Thanh nở một nụ cười: "Một lần thì còn lạ, nhưng hai lần thì sẽ thành quen, tôi tin là chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau đấy."
"Bạn?" Lý Dục Thần nhìn hắn ta: “Chứ không phải anh tới đây để thay trời hành đạo hả?"
"Ha ha ha!" Từ Thanh cười phá lên: "Cậu Lý à, tôi gọi cậu một tiếng cậu Lý là vì sư phụ giao phó cho tôi, tôi sẽ lịch sự với cậu. Tôi biết cậu là đệ tử của Thiên Đô, thân phận cao quý. Nhưng cậu cũng nên nhìn lại một chút, sư môn của cậu đã đối xử với cậu như thế nào? Còn thiếu nước bảo cậu xóa tên nữa thôi! Đến cả tu vi của cậu cũng bị phong ấn, vẫn còn tưởng mình là thượng tiên Côn Luân sao?"
Lý Dục Thần không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta.
Lâm Mộng Đình cũng hơi cau mày, nhưng vẫn không nói gì.
"Hôm nay cậu gặp được tôi là phúc phần của cậu đấy. Sư phụ bảo tôi tới đây là để chỉ cho cậu một con đường sáng." Từ Thanh có chút ngạo mạn nhìn hai người họ.
"Chỉ cho tôi một con đường sáng?" Lý Dục Thần không khỏi có hơi tò mò: "Xin phép hỏi đó là con đường nào?"
Từ Thanh ngó trái ngó phải: "Nói ở đây sao? Ít nhất cũng nên mời tôi vào uống chén trà chứ."
Lý Dục Thần gật đầu nói: "Được, chúng ta vào trong thôi."
Lâm Mộng Đình rất không vui, nhưng Lý Dục Thần đã đồng ý, cô cũng không tiện nói gì thêm.
Cả ba người đi vào phòng khách rồi ngồi xuống, dì Tình bưng trà đi tới.
Từ Thanh nâng chén trà lên nếm thử, chép miệng rồi nói: "Cũng được, mặc có hơi kém so với trà của núi Vũ Di chúng tôi một chút nhưng vẫn có thể xem là trà ngon.”
"Được rồi, trà cung uống rồi, nói chuyện chính đi." Lý Dục Thần nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!