Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Lúc này, Lý Dục Thần chỉ cần vung tay là có thể cướp lấy tính mạng của người kia. Nhưng anh lại không nỡ, để mặc cho con dao kia chém vào người mình.

Chàng trai trẻ chém được vài nhát thì đột nhiên dừng lại, hỏi: "Tại sao anh không phản kháng?"

Lý Dục Thần nói: "Anh chém đi, là tôi nợ anh."

"Anh nợ tôi, vậy tôi thì sao? Vậy mạng của vợ tôi thì sao?"

Chàng trai trẻ điên cuồng hét lên, sau đó ném con dao chẻ củi đi, ngồi thụp xuống đất ôm đầu khóc nức nở.

"Tôi biết cô ấy là yêu, các người sẽ không tha cho cô ấy, thế nên bọn tôi mới rời xa nhân thế, trốn vào sâu trong núi. Nhưng đã như vậy rồi, mà các người vẫn không buông tha cho cô ấy ... hu hu hu ... "

Lý Dục Thần thở dai, nói: "Co phải anh tên là Nhất Tam, đã từng xuất gia ở chùa Linh Ẩn không?"

"Tôi đã hoàn tục rồi, Nhất Tâm đã là quá khứ. Sao các người còn không chịu buông tha. Vợ của tôi ... "

"Anh có còn nhớ ở chùa Linh Ấn có một cối xay đá, trên đó có khắc núi non, mặt trời mặt trăng và những ký hiệu kỳ lạ không? Đó là bảo vật ở Linh Sơn được mang đến đỉnh Phi Lai, được Thần Ma tạo nên, có thể xoay chuyển nhật nguyệt, dịch chuyển thời không. Anh hãy dùng vật này để tìm vợ mình, có lẽ sẽ có cơ hội gặp lại cô ấy ở một thế giới khác."

"Thật ... thật sao?"

"Tất nhiên là thật. Tôi sẽ giao cho anh bộ La Bàn Kinh để vận hành bảo vật này. Anh phải nghe cho kỹ, nhất định phải nhớ cho thật kỹ."

Lý Dục Thần lập tức giao La Bàn Kinh cho Nhất Tâm.

Mang theo lòng bán tín bán nghi, Nhất Tâm chôn cất thi thể con rắn, sau đó lấy đuốc đốt căn nhà lá rồi một mình lên đường tới đỉnh Phi Lai.

Lý Dục Thần vốn định đi cùng, nhưng khi nhìn thấy tro tàn của căn nhà lá trên mặt đất, trong lòng anh bỗng trào dâng một nỗi buồn man mác.

Tất cả những chuyện này là thật hay là giả, là luân hồi hay ảo giác, đều đã không còn quan trọng nữa.

Cái quan trọng chính là sự thật của thế giới này.

Anh lấy ra một viên pha lê trong suốt, có hình dạng như giọt nước mưa.

Đó là Tiên Nhân Lệ, là giot nước mắt đã rơi ra của anh.

Nhưng ngay lúc này anh lại đang đứng giữa một thời không không tồn tại, vậy hiện giờ anh là ai?

Tiên Nhân Lệ có thể kích thích ma khí của Thiên Ma. Cảm nhận được sự lạnh băng của Tiên Nhân Lệ, lòng anh lại càng thêm thương cảm, tâm ma trong anh lập tức trỗi dậy.

Những câu chú cổ xưa vang lên bên tai anh.

Ở phía xa, màn sương dày đặc từ từ kéo đến trên mặt hồ Tiền Đường, biến thành một vùng tối đen như mực.

Anh nhìn thấy một bóng dáng màu đen mờ ảo đang múa trên mặt hồ. Những luồng kiếm quang màu đen nhảy múa trên mặt nước giống những con cá chép đen.

Xuyên qua màn sương mờ mịt đó, anh có thể nhìn thấy thế giới đang thay đổi, nhìn thấy nước trong đê chắn sóng dần rút đi, hồ Tiền Đường được đê điều bao bọc, nhìn thấy người dân đi tới đi lui ven bờ hồ như con thoi, nhìn thấy nhà cao tầng mọc lên rồi lại sụp đổ ...

Hình như anh đã biết được vì sao tiên nhân lại rơi nước mắt, vì sao những giọt nước mắt ấy lại chứa đựng nỗi buồn sâu đậm đến nỗi hóa thành độc dược vô phương cứu chữa.

Noi buồn của tiên nhân đen từ nỗi buồn của nhân thế; Nỗi khổ của tiên nhân đến từ nỗi khổ của nhân thế.

Dưới Thiên Đạo, chúng sinh ai cũng khổ.

Lý Dục Thần lao mình vào màn sương mù mờ mịt trên mặt hồ, vung kiếm Huyền Minh trong tay, kiếm khí bắn ra bốn phía.

Khổ đau trong lòng anh ngày càng lớn, ma khí trong lồng ngực cũng ngày càng nhiều hơn.

Bóng dáng của anh dần hòa vào bóng dáng của Thiên Ma, kiếm pháp cũng ngày càng hòa hợp.

Cho đến khi mỏi mệt, không thể múa được nữa, anh chống kiếm quỳ xuống

đất.

Nỗi khổ đau của Tiên Nhân Lệ bị kích thích hoàn toàn, nước mắt anh tuôn rơi, còn ma khí ở trong lòng lại dâng cao đến cực hạn.

Anh ngẩng đầu lên chất vấn ông trời: "Thiên Đạo bất công, tại sao ông không thể để ai cũng có thể thành tiên chứ?"

Anh nghe thấy một giọng nói trả lời: "Chúng sinh u mê, khó thấy được tiên duyên."

"Chúng sinh u mê, lẽ ra Thiên Đạo phải độ cho họ. Thiên Đạo đã không thể độ, thì giữ Thiên Đạo lại để làm gì?"

"Chúng sinh u mê nhưng không nhận ra, sao có thể hạnh phúc được? Thiên Đạo ban cho chúng sinh được an lạc, sao lại nói là không độ gì?"

"An lạc sao? Ông thấy chúng sinh an lạc sao?"

Lý Dục Thần phá lên cười lớn, đột ngột rút kiếm ra, chém một luồng kiếm khí về phía bầu trời.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!