Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Hàng trăm chiếc thuyền buồn lững lờ trôi trên mặt hồ, trên bờ hồ, người dân đi lại tấp nập như dòng nước, kẻ thì dạo chơi nhìn ngắm hết mọi cảnh đẹp của hồ Nhưng có mấy ai cảm nhận được cái lạnh buốt trong làn gió thu? Có mấy ai để ý đến những cánh hoa rơi đầy trên mặt đất?

Năm tháng thái bình như vậy ...

Thu đến, trời càng lạnh, nhân gian tiêu điều, chẳng ai trốn thoát được.

Ngay khoảnh khắc đó, Lý Dục Thần đột nhiên ngộ ra điều gì đó. Thiên địa vạn tượng, thế thái nhân gian, thế sự xoay vần, tất cả đều là luân hồi.

Đinh Hương bước ra khỏi cung thể thao, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngẩn người.

Trận đấu hôm nay khiến cô ấy hơi buồn rầu. Đây là một trận đấu Taekwondo giữa các tuyển thủ Hoa Hạ và Nam Cao Ly. Tuyển thủ Hoa Hạ thua trận, thua đầy uất ức.

Nhìn thấy anh ấy tuyệt vọng khi bị tụt lại phía sau, cố gắng đuổi theo nhưng mãi vẫn không thể đuổi kịp. Đinh Hương có một kiểu kích động như muốn lao tới giúp anh ấy đánh vậy.

Nhưng cô ấy biết rõ điều đó là không thể. Ngoài việc luật lệ không cho phép, cô ấy cũng không đánh lại.

Từ khi bắt đầu tu luyện đến nay cũng đã qua một năm, vậy mà cô ấy vẫn như một tờ giấy trắng, chẳng luyện được gì cả.

Lúc đầu, cô ấy từng luyện đạt được một số thành quả như cảm nhận khí, giác quan thứ sáu nhạy bén hơn, v.v ... Thậm chí Lâm Mộng Đình còn từng ghen tị với cô ấy vì cô ấy đã có nhận thức tương tự như 'thần thức' từ rất sớm.

Với những “thành quả” đó, cộng thêm thân thể ngũ âm, cô ấy từng tự hào nghĩ mình là thiên tài tu luyện. Mặc dù cô ấy còn chẳng biết thể ngũ âm là cái gì.

Nhưng về sau, những "thành quả” đó không những không phát triển thêm mà còn dần dần biến mất, như thể cô ấy chưa từng có chúng vậy. Nếu không nhờ Lâm Mộng Đình chứng minh cô ấy từng có nó, thậm chí Đinh Hương còn nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của cô ấy mà thôi.

Lý Dục Thần đã từng kiểm tra cho cô ấy nhưng vẫn không đưa ra được kết luận nào, chỉ có thể nói rằng công pháp anh truyền lại cho cô ấy không phù hợp, rồi đổi một bộ công pháp khác cho cô ấy tập luyện.

Nhưng cô ấy vẫn chẳng luyện được gì.

Có một thời gian, Đinh Hương rất chán nản.

Nghĩ đến Lâm Mộng Đình giờ đã mạnh đến mức khó tin, còn cô ấy thì vẫn chỉ là một đứa sinh viên đại học yếu ớt.

Phải mất một khoảng thời rất lâu cô ấy mới dần chấp nhận sự thật rằng mình là kẻ kém cỏi trong việc tu luyện.

Vì thế, hiện tại cô ấy đã từ bỏ chuyện tu hành. Nếu không, cô ấy cũng chẳng rảnh rỗi để đi xem đấu võ.

"Ê, Đinh Hương, đang nghĩ gì thế?" Bạn học Triệu Xuyến cầm hai cốc trà sữa, đưa cho cô ấy một cốc: "Nhìn bộ dạng của cậu không được vui, người thua trận đó có phải bạn trai cậu đâu!"

Đinh Hương noi: "Không phải vì chuyen đo. Chỉ la xem thi đau may ngay liên tiếp nên hơi mệt. Mình không xem mấy trận sau nữa, về ký túc xá nghỉ mấy hôm đây."

Triệu Xuyến nói: "Vậy sao được? Vé đã mua hết rồi, còn hai trận nữa lận đấy, chẳng lẽ cậu bỏ mặc mình xem một mình sao? Mình cũng đâu có bạn trai, cậu không đi với mình thì mình phải làm sao?"

Đinh Hương trả lời: "Ngày nào cũng có rất nhiều bạn nam vây quanh cậu mà, chọn đại một người đi cùng là được thôi."

“Xí, đừng nghĩ là mình không biết đám ruồi muỗi bu quanh mình mỗi ngày đều là vì cậu hết!" Triệu Xuyến bĩu môi nói, giọng vừa khinh thường pha chút ghen tị: “Cậu là một trong tứ đại hoa khôi của trường mình. Từ khi Lâm đại tiểu thư đính hôn và không đến trường học nữa, tứ đại chỉ còn ba người. Vậy là cậu bớt đi một đối thủ cạnh tranh rồi đấy."

Đinh Hương không hứng thú với chủ đề này lắm nên cũng không tiếp lời.

Triệu Xuyến nói: "Thôi được rồi, nếu cậu không muốn xem thi đấu thì đi dạo phố với mình vậy. Chúng ta ra hồ Tiền Đường chơi đi."

Đinh Hương nói: "Trong kỳ nghỉ dài ngày này, chắc chắn hồ Tiền Đường đông nghịt người, chẳng ngắm được cảnh gì đâu."

“Trời ạ, đại tiểu thư của tôi ơi, đi dạo phố thì cần gì ngắm cảnh chứ, chỉ là nhiều người mới gọi lại vui, chứ cậu muốn ngắm cảnh thì ngày nào chẳng ngắm được?"

Hai người đang nói chuyện với nhau thì chợt thấy phía trước náo động, rất nhiều người đổ xô tới đó như có nhân vật lớn xuất hiện vậy.

Triệu Xuyến thích nhất là náo nhiệt, lập tức dáo dác nhìn xung quanh: "Á, đó chẳng phải là Park Seong Gong - tuyển thủ Nam Cao Ly vừa thắng trận sao? Mau nhìn xem, có quá trời người đang chờ anh ta ký tên cho kìa."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!