Lý Dục Thần không khỏi giật mình, nhớ tới những lời mà Âm Vô Tà - kẻ ở sau cửa Thanh Đồng, thủ vệ đường vào Minh giới dưới lòng đất Bạch Sơn đã từng nói.
Ân lão thái thấy anh không đáp lời, cười khẩy: “Cậu nhóc, cậu ngưỡng mộ lắm phải không? Mới nghĩ thôi đã thấy rất đã chứ gì? Hừ! Cậu ta sướng, cậu ta đẩy người khác vào hố khổ! Những người phụ nữ vì cậu ta mà tự hại mình, vì cậu ta mà tuẫn tình, vì cậu ta mà cô độc đến già, trên đời này nhiều vô số kể, Đoàn Phù Dung chỉ là một trong đó."
Lý Dục Thần không nghe lọt tai, anh không hề ngưỡng mộ cách sống đó của bố anh, và không thể ngưỡng mộ cho nổi, ví dụ anh không thể thả Âm Vô Tà đi một cách vô điều kiện.
Nhưng anh cảm thấy những lời Ân lão thái nói hơi quá.
Phân tích từ những thông tin bây giờ anh có được, bố mẹ anh là thật lòng thương yêu nhau, tình nghĩa sâu đậm.
Về phần người khác, như Đoàn Phù Dung, đó là bị Nguyệt Tiên Lăng hại, mà Nguyệt Tiên Lăng cũng vì yêu quá hóa hận, thế thì sao trách bố anh được?
Anh đang nghĩ như vậy, thì tên thánh ky sĩ Hoàng Kim kia đã đi tới chỗ họ.
Uy thế và sát khí theo đó mà đến.
Lý Dục Thần biết, đây là quái vật chiến đấu, không có linh hồn, thánh quang thanh tẩy, cơ thể được thánh quang rèn luyện mà tạo thành.
Nếu lần này anh không cứu Trần Văn Học kịp, chắc Trần Văn Học cũng biến thành như anh ta rồi.
Mà ngay lúc này, trên đỉnh tháp cao vút, nơi ánh sáng mạnh nhất kia, xuất hiện một đoi canh màu bạc.
"Thiên sứ Ngân Dực!" Mặt gia nhăn nhúm của Ân lão thái khẽ run: "Cậu nhóc, xem ra lần này chúng ta hời rồi, một tên kỵ sĩ Hoàng Kim, một thiên sứ Ngân Dực, xem ra Joyce này trộm được mấy thứ bá đạo thật!"
“Tiền bối, sao bà biết rõ về cấp bậc của chúng vậy?"
"Không dám nhận biết rõ, chỉ biết sơ sơ mà thôi." Bà ấy cười: "Cậu đừng quên, sở trường của Cát Môn là gì.”
Lý Dục Thần ngỡ ngàng, Độn thuật ngũ hành của Mặc gia, chuyên dùng dò thám, bà ấy là môn chủ Cát môn, nghe ngóng được tin tức cũng là thường tình."
"Cậu nhóc, cậu biết bay không?"
“Biết."
“Ừ, vậy cậu đối phó với con kia đi, để tôi đối phó với tên to xác toàn chơi vàng bạc này, xem xem có lột được ít vàng từ trên người anh ta không, hi hi.”
Lý Dục Thần gật đầu: "Tiền bối cẩn thận."
"Cậu mới nên cẩn thận!" Ân lão thái không vui đáp: "Đừng có nhân lúc tôi chưa lột được vàng, mà đã ngã từ trên đó xuống, làm tôi lại phải ra đỡ cậu."
Lý Dục Thần cười: "Vậy phải xem ai trong chúng ta nhanh hơn ai."
“Chớ kiêu căng, con chim kia không dễ đối phó đâu, nếu cậu không đánh lại nó, thì cứ kéo dài thời gian, chờ tôi xử lý tên to xác này xong, sẽ xử lý nó với cậu." Bà ấy nhắc nhở.
“Tôi biết rồi."
Lý Dục Thần đáp rồi thả người bay lên trên, lơ lửng trước tháp nhọn, đối diện với đôi cánh to lớn kia.
Giữa hai đôi cánh, có một người đang đứng.
Người kia đứng trên đỉnh tháp, xung quanh toàn là quầng sáng, cộng với đôi cánh phía sau, không thể không khen, tạo hình này cũng phong cách thật.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy, cánh không mọc ra từ cơ thể, mà còn cách cơ thể một khoảng cách nhất định.
Lý Dục Thần hiểu nó là một loại pháp khí,
Chỉ là rất có khả năng đây là pháp khí bản mệnh của bọn chúng, giống như đèn Chúc Long Cửu Âm được cấy vào trong cơ thể Mã Sơn.
"Các ngươi là ai?" Người trong ánh sáng lên tiếng hỏi, giọng nói thấp thoáng như thần.
Lý Dục Thần hỏi ngược lại: "Mày là Viktor à?"
“Ò, sao mày biết?"
"Irene nói với tôi."
"Irene? Không thể nào! Irene sẽ không phản bội Thần!"
"Mày vốn không phải thần, mày chỉ là người chim có cánh mà thôi."
“Mày ... "
Đôi cánh bạc của Viktor bắt đầu bùng lên ngọn lửa phẫn nộ.
Lý Dục Thần cảm nhận được một luồng uy áp cực lớn.
Không ngờ tên này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của anh, nếu tính theo Tu Hành Kiếp, có thể tên này đã qua hai kiếp, thập chí là ba kiếp.
Chỉ là, Thái Dương Thánh Giáo sử dụng thánh quang thuật đặc thù để tẩy luyện cả cơ thể và linh hồn, bởi vậy mới tránh được Lôi Kiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!