"Ồ, cậu ta đã về rồi." Trần Định Bang nói, "Cậu Lý, còn cần cậu ta không?"
"Văn Học đã được giải cứu, chứng minh manh mối anh ta cung cấp là chính xác, ông có thể trả thù lao cho anh ta như đã thỏa thuận."
Lý Dục Thần cảm thấy Anthony có thể làm được việc.
Một người phàm tục có thể thu thập được nhiều thông tin như vậy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thật sự không dễ dàng.
Ở nước ngoai, Lý Duc Than không co can cơ gì, rat cần một người có mối quan hệ rộng rãi, đồng thời có chút thủ đoạn như Anthony.
Trần Định Bang cười nói: "Cậu yên tâm, tôi đã trả thù lao cho cậu ta rồi. Cậu cảm thấy người này có thể dùng sao? Kỳ thực tôi cũng nghĩ như vậy. Nếu cậu cần cậu ta, tôi có thể gọi cậu ta đến bất cứ lúc nào."
Lý Dục Thần không khỏi cảm khái, gừng càng già càng cay!
"Tốt, tôi có một vài chuyện cần anh ta làm giúp."
Trần Định Bang ngay lập tức bảo trợ lý của mình đi làm, không lâu sau, Anthony lao tới.
Quả nhiên tiền có thể điều khiển cả ma quỷ.
Một trăm triệu đô la khiến Anthony kiêu hãnh cũng cúi đầu, thậm chí giọng điệu của anh ta cũng trở nên tôn trọng lịch sự.
Khi biết Trần Văn Húc đã được cứu, anh ta kinh ngạc vô cùng, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần giống như nhìn một vị thần.
"Lý ... cậu Lý, cậu có thể cho tôi biết cậu phán đoán được Viktor có vấn đề bằng cách nào không? Còn nữa, sao cậu chắc chắn rằng cậu Trần đang ở trong biệt thự của Irene?"
Lý Dục Thần cười mỉm, những chuyện này anh không thể giải thích rõ với Anthony, cũng không cần phải giải thích rõ. Anh muốn dùng người này, nhưng tạm thời không có ý định bồi dưỡng anh ta thành tâm phúc bên cạnh mình.
Để sử dụng loại người này, ngoài lợi ích đầy đủ còn cần phải có sự răn đe nhất định.
Đôi khi giữ cảm giác thần bí là cách ran đe tốt nhất.
Lý Dục Thần giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay trước người, trong hư không tỏa ra một vầng sáng.
Chỉ nhìn thấy một con đường xuất hiện trong quầng sáng, một chiếc ô tô màu đen dừng bên đường, cửa mở ra, một người từ ghế sau bước xuống.
Mọi thứ đều rất rõ ràng, giống như một hình chiếu ba chiều, Anthony, Trần Định Bang và Cố Ngôn Châu dù đứng ở ba hướng khác nhau đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anthony rất khiếp sợ, ngay cả nhà ảo thuật tài giỏi nhất thế giới cũng không thể thực hiện được một trò ảo thuật như vậy.
Ma khi nhìn thay ro rang nguoi buoc ra khoi xe, anh ta cang soc hon, tham chí còn có chút sợ hãi.
Vì người đó chính là anh ta.
Chỉ thấy anh ta bước xuống xe, kẹp chiếc cặp vào nách rồi vội vàng bước lên bậc thềm. Trên bậc thềm đã có trợ lý của Trần Định Bang đang đợi sẵn.
Hai người nói chuyện nhẹ nhàng, giọng nói của họ có thể nghe rõ ràng.
Đây chính xác là những gì đã xảy ra khi Anthony vừa tới lúc nãy. Mọi chi tiết đều có, giống y hệt, thậm chí có một số chi tiết mà bản thân Anthony cũng không nhớ, nhưng chúng được tái tạo hoàn toàn trong hình chiếu ba chiều của khoảng không.
Trên thực tế, Lý Dục Thần chỉ là tái hiện lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong thần thức mà thôi.
Con đường bên ngoài câu lạc bộ này không xa lắm, hoàn toàn nằm trong phạm vi bao phủ thần thức của anh.
Mà thuật pháp thông qua thần thức để tái hiện cảnh tượng là chuyện quá dễ dàng với anh.
Trong mắt những người tu luyện chân chính, đây là một kỹ năng nhỏ, nếu thực sự muốn nói gì đó thì chỉ cần một ý nghĩ thần niệm là trực tiếp hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!