"Đừng sợ!"
Giọng nói của người phụ nữ nghe rất dịu dàng, giống như ánh nắng ấm áp trong mùa đông lạnh giá, có thể xoa dịu tâm hồn người khác.
Nhưng vao luc nay, làm sao Trần Văn Học không sợ hãi cho được?
Anh ta nhìn thấy nhịp tim của mình đang tăng tốc độ, cảm giác này thật kinh khủng
"Yên tâm đi, anh sẽ không chết đâu. Quá trình thanh tẩy rất đau đớn, nhưng sau khi hoàn thành, anh sẽ được tái sinh." Người phụ nữ nói, "Để hoàn thành sứ mệnh của Thánh Giáo, Thánh Giáo Chủ đặc biệt ân chuẩn, phá lệ tiến hành lễ rửa tội ánh sáng cho anh. Anh sẽ được vinh dự trở thành kỵ sĩ thánh, vinh quang vô thượng sẽ giáng xuống trên người anh, và vị Quang Minh Vương - Lucifer vĩ đại sẽ ở bên anh!"
Trần Văn Học không hiểu người phụ nữ đang nói gì, anh ta chỉ sợ hãi nhìn cô.
"Được rồi, để tôi tự giới thiệu, tôi là Irene, giám mục khu vực Frani của giáo hội Thánh Quang Bắc Mễ. Lễ rửa tội của anh sẽ do tôi chủ trì và làm chứng. Thiên sứ đại nhân Viktor đến từ Thánh Đình đang trên đường tới, khi lễ rửa tội của anh hoàn tất, ngài sẽ ban cho anh ánh sáng thánh và niềm tin, để anh trở thành một ky sĩ Thánh Điện thật sự."
"Bây giờ, tôi sẽ đặt lại các cơ quan nội tạng đã được làm sạch vào cơ thể anh, rồi khâu lại vết thương. Trong suốt quá trình này, anh sẽ cảm thấy đau đớn. Nhưng không sao cả, những điều vĩ đại trên thế gian luôn phải trải qua đau đớn, chỉ có ánh sáng mới có thể phá vỡ bóng tối và ô uế. Thánh Hỏa đã được thắp sáng, ánh sáng cuối cùng sẽ chiếu rọi toàn nhân gian!"
Irene bước về phía Trần Văn Học, dùng đôi tay trắng muốt của mình nhẹ nhàng lấy các cơ quan nội tạng của anh ta từ trong thùng ra, từng món một, rồi đặt vào cơ thể anh ta.
Cô ta làm rất cẩn thận, động tác nhẹ nhàng và chậm rãi, tỉ mỉ hơn cả một bác sĩ ngoại khoa phẫu thuật.
Cơ thể Trần Văn Học bắt đầu có cảm giác, từ từ cảm nhận được đau đớn, nhức mỏi và một cảm giác khó tả chưa từng trải qua.
Hơi thở của anh ta từ kho khan, dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Khi không khí trong lành tràn vào phổi anh ta, anh ta cảm thấy mình như một tên tội phạm vừa thoát khỏi tay tử thần, được tái sinh.
Anh nghe thấy Irene đang hát thầm:
" ... Vẻ đẹp của người vươn lên từ bóng tối, mây sắc màu phủ đầy bầu trời, đón nhận ngọn lửa của người, nhân gian đầy niềm vui ... Người làm cho bầu trời sao biến mất, người làm cho đất đai tỏa sáng, người là vua của các vị thần, đón nhận ngọn lửa của người, chúng ta bước vào cõi vĩnh hằng ... "
Cùng với lời hát của cô ta, căn phòng trở nên sáng dần.
Nguồn sáng không biết từ đâu đến, ánh sáng có mặt khắp nơi, không thể thấy được bóng của bất kỳ vật thể nào, ngay cả chiếc đèn chùm trên trần nhà cũng dần dần biến mất trong ánh sáng.
Chỉ có khuôn mặt của Irene, trong ánh sáng vô tận ấy, vẫn rõ ràng.
Một suy nghĩ kỳ lạ bỗng nảy ra trong đầu Trần Văn Học, chỉ khi tắm mình trong ánh sáng này, rửa sạch mọi ô uế trong cơ thể, mới có thể tiến gần đến thần thánh.
Thần đang ở trong ánh sáng, vẫy tay gọi anh.
Anh sẵn sàng dâng hiến mọi thứ cho thần linh.
Anh sẵn sàng thiêu đốt bản thân, trở thành một phần của ánh sáng.
Vào khoảnh khắc này, anh ta bỗng cảm thấy mình có sứ mệnh chưa từng có - phải mang ánh sáng này rải khắp nhân gian, để nhân gian không còn bóng tối!
"Thân thể của anh đã được thanh tẩy, ánh sáng thánh đã giáng xuống, linh hồn anh sẽ nhận lấy thử thách cuối cùng. Xin anh hãy lặp lại niềm tin của mình, anh vì ánh sáng mà sinh ra, nguyện chết vì ánh sáng!" Irene, đứng trong ánh sáng thần thánh, nói.
"Tôi vì ánh sáng mà sinh ra, nguyện chết vì ánh sáng!" Trần Văn Học lặp lại.
Giọng anh khàn khàn, như âm thanh phát ra từ bánh răng rỉ sét khi chúng cọ sát vào nhau.
"Tốt lắm, anh sắp trở thành kỵ sĩ Thánh Điện, vinh quang vô thượng chiếu sáng trên người anh, khi anh tiến gần đến thần linh, xin đừng quên, tôi là người dẫn đường của anh!"
"Tôi sẽ không quên đâu."
"Anh san sang dâng hiến mọi thứ cho thần linh chứ?"
"Tôi sẫn sàng!"
"Anh sẵn sàng thiêu đốt bản thân, chiếu sáng cho thế gian chứ?"