"KHÔNG!" Khuất Hồng Hạc kêu to một tiếng, vội vàng thi triển pháp lực, kích hoạt chân hỏa, đốt cháy cỏ trên người mình.
"Ông còn dám phản kháng ư?" Hàn quang trên khuôn mặt Miệt Cơ càng tăng lên, trong mắt lóe lên sát khí: "Vốn chỉ định giáo huấn ông một phen, nhưng ông lại dám phản kháng. Điều này chứng tỏ ông không chỉ phản bội tôi về hành động, mà ngay cả trái tim cũng đã phản bội tôi. Tôi giữ lại cái tên phản đồ như ông còn có tác dụng gì chứ?"
Vừa nói, ngón tay ngọc nhẹ nhàng nhón lấy, đầu ngón tay bà ta xuất hiện một đóa hoa tươi.
Bà ta nhẹ nhàng thổi một hơi, cánh hoa từ trên tay rơi xuống, bay lượn trong
gió
Khuất Hồng Hạc kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể cũng như cánh hóa bị chia năm sẻ bảy, hóa thành một mảng huyết quang, nhuộm đỏ cả khe núi.
Mà linh hồn của ông ta, lại bị cánh hoa trong không trung hút lấy, lơ lửng tung bay, rồi rơi vào trong bụi hoa.
Hoa trong sơn cốc nở càng rực rỡ.
Lý Dục Thần khẽ cau mày, nhưng cũng không ngăn cản.
Khuất Hồng Hạc đáng chết, cho dù có chết như thế nào, cũng không có gì để bàn cãi.
Nhưng thủ đoạn của Miệt Cơ, cũng khiến cho cả anh cũng có phần kinh hãi.
Ngắt hoa mà diệt, trong một ý niệm, đã giết chết được Khuất Hồng Hạc.
Lý Dục Thần cho đến bây giờ, vẫn chưa dò được khả năng thực sự của Miệt
Cơ.
"Thật là mất hứng mà!" Miệt Cơ lắc đầu thở dài, rồi đột nhiên đưa ngón tay như cánh lan lên, đỡ lấy gò má đẹp, đôi chân ngọc duỗi dài, vòng eo thon lắc lư, quyến rũ hỏi: “Cậu thấy, tôi và mẹ cậu ai đẹp hơn?"
Không thể không thừa nhận, Miệt Cơ quả thực rất đẹp, đẹp đến nỗi không có từ ngữ nào để hình dung.
Lý Dục Thần đã từng gặp nhiều mỹ nhân như Lâm Mộng Đình, Đinh Hương, chị Mai đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi. Còn cả những vu tu đại thành tựu như mang vẻ đẹp nguyên thủy như Ô Mộc Thiếp, Fatima.
Nhưng để mà so sanh, chỉ ban về dung mạo thôi, dường như Miệt Cơ còn trên cả một bậc.
“Tôi chưa từng gặp mẹ tôi, nên không thể so sánh." Anh nói.
"À? Là như vậy sao?" Miệt Cơ dường như hơi thất vọng: "Vậy thật đáng tiếc! Mẹ cậu và tôi trông rất giống nhau, từ lúc nhỏ đã rất giống rồi. Nói ra thì, tôi còn là người nuôi lớn nó đấy!"
"Vậy tại sao bà lại muốn hại bà ấy?" Lý Dục Thần chất vấn.
"Boi vì ... " Miệt Co ngang đầu lên nhìn trời, anh mắt xuyên qua tang mây, nhìn về nơi nào đó cực kỳ xa xôi, tựa như đang nhớ lại chuyện từ rất lâu về trước: "Nó cướp đi của tôi hai thứ -- sắc đẹp và địa vị."
"Cậu chắc là biết thân phận của mẹ cậu rồi đúng không? Đệ nhất mĩ nhân Thiên Nam, viên minh châu trên tay nhà họ Cung, thánh nữ Ma giáo, người nắm giữ chìa khóa bí cảnh!" Miệt Cơ quay người lại, nhìn Lý Dục Thần: "Mà vốn dĩ, những danh hiệu này đáng lẽ phải là của tôi!"
"Trước nó, tôi mới là đệ nhất mĩ nữ Thiên Nam, tôi cũng là người kế thừa vị trí Thánh Nữ. Nhưng, nó lại sinh ra. Khi nó được sinh ra, cây mai già chết khô đã lâu của làng Cung lại đột nhiên nở hoa, tuyết rơi liên tục ba ngày ba đêm. Sau này nó dần dần lớn lên, càng ngày càng xinh đẹp. Bọn họ đều nói nó lớn lên trông rất giống tôi."
"Ài, đáng lẽ tôi nên bóp chết nó từ lúc nhỏ rồi mới phải. Vẫn là do tôi quá nhân từ. Tôi cho rằng nó cùng lắm là trông giống tôi, cho dù có đẹp như tôi đi chăng nữa, vậy cùng lắm thì cạnh tranh với nhau một trận. Tôi sinh sớm hơn nó mấy chục năm, tướng mạo của nó có thể đuổi kịp tôi, chẳng lẽ đến tu vi cũng có thể đuổi kịp được hay sao? Muốn làm Thánh Nữ, phải trải qua thử thách chín kiếp nạn bảy kiếp khổ đấy!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!