Nói xong, trên người ông ta đột nhiên bùng phát một luồng năng lượng mạnh mẽ, võ hồn hiện ra.
Mọi người không khỏi kinh ngạc kêu lên, bởi vì võ hồn của ông ta không phải là người, mà là một thanh kiếm.
Đây là một thanh kiếm khổng lồ, vút lên trời, kiếm ý thẳng lên trời cao, kiếm khí lan tỏa, sát khí bao trùm toàn trường.
Những Tông Sư ngồi bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc. "Trên đời này lại có kiếm ý mạnh mẽ đến vậy à!"
Sắc mặt Châu Khiếu Uyên và Tiêu Sinh cũng thay đổi.
Vài chục năm trước, Châu Khiếu Uyên đã từng giao thủ với Hoàng Phủ Phạm rồi, chỉ thấy kiếm đạo của người này tuy bá đạo nhưng tính cách lại rất kỳ quái, không phải là người dễ giao tiếp.
Không ngờ mấy chục năm không gặp, kiếm khí của người này đã được luyện đến mức mạnh mẽ như vậy.
Ông ta tự nghĩ cho dù mình đối đầu cũng không chắc có thể tránh được một kiếm này.
Tiêu Sinh cũng có cảm giác tương tự. Vì vậy, bọn họ đều không khỏi lo lắng nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh như nước, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Kiếm ý ngưng tụ, kiếm khí ngày càng mạnh mẽ.
Toàn bộ con người Hoàng Phủ Phạm hòa làm một với thanh kiếm võ hồn của mình.
Lúc này, trên toàn bộ sân thể dục dường như chỉ còn lại một thanh kiếm.
Tiếp theo, kiếm khí vút lên trời, ngưng tụ trên không trung, chéo xuống dưới, chém về phía Lý Dục Thần.
Một kiếm này có thể nói là kinh thiên động địa. Mọi người chỉ cảm thấy khó thở, tim đập không ngừng.
Trong nháy mắt, trên đài ánh sáng và bóng tối đan xen, kiếm khí bắn ra tứ tung.
Kiếm ý mạnh mẽ và sát khí dư thừa lan tỏa ra khắp nơi.
Châu Khiếu Uyên và Tiêu Sinh ở hai bên, mỗi người vạch một vòng tròn, dùng hết công lực để chặn lại lưồng dư thừa tản ra này.
Nhưng chỉ là luồng dư thừa này thôi cũng khiến khí huyết của họ cuộn trào, lảo đảo lùi lại hai bước.
Những người đứng trên bãi cỏ có thể không hiểu nhưng những Tông Sư ngồi đó lại nhìn rất rõ, nếu không phải Châu Khiếu Uyên và Tiêu Sinh chặn lại thì luồng dư thừa này ập xuống, e rằng những người trên sân thể dục này sẽ chết không ít.
Những Tông Sư này cùng lắm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.
Thực lực của Kiếm Thánh Hoàng Phủ Phạm này cao hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Sau một kiếm, gió êm sóng lặng. Lý Dục Thần và Hoàng Phủ Phạm đứng đối diện nhau. Lý Dục Thần vẫn bình tĩnh như vậy, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Hoàng Phủ Phạm quay lưng về phía mọi người, chỉ có Châu Khiếu Uyên và Tiêu Sinh ở hai bên bục chủ tịch mới nhìn thấy sắc mặt ông ta rất khó coi.
"Sao... Sao... Có thể..."
Trong mắt Hoàng Phủ Phạm đầy vẻ khó tin, miệng lẩm bẩm, mũi và khóe miệng bắt đầu chảy máu.
"Cậu... Cậu rốt cuộc là... Là..."
Chưa nói hết lời, thân thể từ từ ngã ngửa, ngã ầm xuống đài, nằm thẳng đơ,
mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời, trong mắt tràn đầy nghi vấn, dường như đang chất vấn ông trời, tại sao lại có kết quả như vậy.
Trong lòng mọi người vẫn đầy nghỉ vấn, rốt cuộc Lý Dục Thần đã đánh bại Hoàng Phủ Phạm như thế nào? Bởi vì vẫn không có ai nhìn thấy Lý Dục Thần ra tay.
Nhưng không còn ai nghỉ ngờ thực lực của Lý Dục Thần nữa.
Lý Dục Thần đứng đó, đối mặt với hàng trăm người dưới đài, lớn tiếng hỏi: "Còn ai nữa không?"
Không ai trả lời.
Mọi người đều cảm thấy ngột ngạt và áp lực, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn, không dám dùng sức, như thể tức khác trở thành học sinh bị phạt đứng, chờ hiệu trưởng khiển trách.
Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng:
"Tôi ủng hộ Lý công tử làm minh chủ võ lâm!”