Lý Dục Thần cười ha ha nói: "Giang sơn quốc vận chỉ ở lòng dân, chưa từng ở trong tay một người nào. Bọn tôi hành tẩu giang hồ là thay trời hành đạo, ông làm quốc chủ là làm chủ cho dân. Chỉ căn trong lòng ông có bách tính thiên hạ, lấy bách tính làm bố mẹ, thấy bách tính khổ như thấy bố mẹ khổ, thấy bách tính đau như chính mình đau thì tự khắc giang sơn vững bền, quốc vận hanh thông."
Kim Tam Phong nghe xong thì ngẩn người hồi lâu, cúi người hành lễ: "Xin nhận lời chỉ bảo”
Lý Dục Thần lại nói: "Kết nghĩa gì đó, thôi bỏ đi, không căn câu nệ hình thức. Nếu ông có thể lo cho thiên hạ, làm một hiền quân minh chủ thì tự khắc sẽ có hiền giả phò tá. Nếu ông ngu ngốc vô năng, bạo ngược vô độ, tôi ở cách xa ngàn dặm cũng sẽ lấy, mạng ông!”
Quốc chủ nghe xong sợ hãi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ông ta vội vàng nói: "Vâng, tôi nhất định sẽ trị quốc thật tốt, xin thượng tiên giám sát”
Lý Dục Thần nhớ tới chuyện khiến bản thân đến đây liền hỏi: "Đạo tông Hoa Lang cướp nước hại dân, không thể giữ lại được. Ngoài tên tông chủ này ra, còn có những ai nữa tôi sẽ trừ khử hắn."
Quốc chủ nói: "Kim Tại Hành đã chết rồi, những người còn lại không đáng lo. Không cần thượng tiên bận tâm, giao cho tôi là được”
Lý Dục Thần gật đầu: "Cũng được.”
Đột nhiên anh nhớ tới một nhà Ba Ô đắc tội với quan lại địa phương, cho dù đạo tông Hoa Lang không còn nữa, e rằng sau này cũng không được yên ổn, bản thân mình không thể mãi mãi bảo vệ họ được, muốn bình an lâu dài thì cần phải tìm cho họ một chỗ dựa.
"Tôi muốn nhờ quốc chủ giúp một việc.”
Mắt Kim Tam Phong sáng lên. Ông ta sợ nhất là người ta không cầu xin minh, chỉ cần có cầu xin thì dễ làm rồi, ít nhất cũng là một ân tình
Những nhân vật bậc thần tiên như thế này thường không dính líu đến nhân quả duyên pháp, muốn họ nợ ân tình không phải dễ.
...
Ba Ô bê một cái ghế đến cho thị trưởng Thần Trung Húc rồi nói: "Thị trưởng đại nhân, đứng mỏi lắm, mời ngồi,
Thần Trung Húc đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, không biết phải làm sao.
Ông ta thực sự mong quận trưởng đại nhân đến nhanh một chút để giao lại củ khoai lang nóng hổi này.
Ngay cả Hàn hộ pháp của đạo tông Hoa Lang cũng bị hạ gục, không biết tên thanh niên kia rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Ba Ô lại bảo Ayna pha trà cho ông ta.
"Ôi chao, thị trưởng đại nhân, uống ngụm trà đi, e là phải một lúc nữa công tử Lý mới về."
Thần Trung Húc nhìn tách trà mà Ayna đưa tới, thấy khó chịu vô cùng.
“Ây da tôi không khát, không khát!” Ông ta bực bội phẩy tay nhưng lại không dám nói quá nặng, sợ Ayna tức giận, làm rụng một sợi tóc thì người kia về sẽ tìm mình tính sổ.
"Ba Ô! Đến đây một chút." Thần Trung Húc vẫy tay gọi Ba Ô.
"Thị trưởng đại nhân có gì phân phó?”
"Không dám không dám, tôi nào dám phân phó ông, tôi chỉ muốn hỏi, vị công tử Lý kia có lai lịch thế nào?
Ba Ô chỉ tay về phía đỉnh núi: "Từ đó đến!"
"Đó là đâu?” "Chính là ở đó.”
"Ồ ồ." Thị trưởng gật đầu một cách mơ hồ như hiểu rồi lại như không hiểu, ông ngây ngốc nhìn lên bầu trời
Bên ngoài truyền đến tiếng xe ầm ầm.
Ba Ô còn tưởng là xe ủi đất đến phá thôn, ngó ra thì thấy một xe bọc thép dẫn đầu hai xe tải quân sự chạy vào đường thôn.
Một nhóm cảnh sát và quân đội xuống xe, xông vào sân nhà ông ta, từng người vác súng trên vai, đạn đã lên nòng.
"Không ai được nhúc nhích, các người đã bị bao vây rồi!"
Dĩ nhiên là nhà Ba Ô không dám nhúc nhích, cả thị trưởng Thần Trung Húc và mấy tên tay chân ông ta mang theo cũng không dám nhúc nhích.
Tiếp đó, một người cao gầy mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bước vào.
Thị trưởng Thần Trung Húc vừa thấy người đến thì như thấy cứu tỉnh, suýt khóc òa lên.
"Quận trưởng đại nhân! Cuối cùng ngài cũng đến rồi"
"Hừ!' Trên mặt quận trưởng quận Tam Trì Uyên Thôi Chinh Tú đầy vẻ giận dữ: "Chuyện gì thế này? Kim Hỷ Dân đâu?"
Thần Trung Húc sợ đến run cả người.