Lý Dục Thần quét mắt nhìn những người đi cùng Giang Long Huy, hỏi: "Ai trong các người là tâm phúc của hẳn? Hoặc nói cách khác, ai cam tâm tình nguyện theo hắn đến cùng?”
Những người này đã sớm bị dọa sợ mất mật, không dám thốt ra lời nào, huống hồ là thừa nhận mình là tâm phúc của Giang Long Huy Không ai muốn đánh đổi mạng sống cả.
Lý Dục Thần gật đầu, vung tay một cái, cổ áo của họ đều bị xẻ ra, lộ bờ ngực trần.
Trong đó trước ngực của ba người có thánh giá mặt trời.
Quả nhiên có tín đồ Thánh giáo hội Thái Dương lẫn vào.
Anh biết những người này đã được truyền thuật tín ngưỡng, không thể hỏi han gì thêm, vì thế bèn nắm chặt hư không.
Bịch! Bịch! Bịch!
Ba người kia lập tức tan thành sương máu, phủ đầy hành lang.
Anh nói với những người còn lại: "Các người đều là người của Hồng Môn, từ bây giờ, lão đại của Hồng Môn ở Nam Dương là Nguyễn Hướng Đông, các người phải nghe lời ông ta”
Người những kia khúm núm vâng dạ, đâu dám không nghe.
Lúc này, cánh cửa thang máy ở phía xa mở ra, Nguyễn Hướng Đông dẫn theo vài người đi tới.
Nhìn thấy cảnh tượng trên hành lang, Nguyễn Hướng Đông nhíu mày. Khi ông ta trông thấy Giang Long Huy nằm dưới đất, không khỏi giật mình kinh hãi.
Nguyễn Hướng Đông tất nhiên không phải biết trước, mà là Lý Dục Thần đã bảo Mã Sơn gọi điện cho ông ta.
Việc của Hồng Môn thì cần phải do chính Hồng Môn giải quyết. Lý Dục Thần chỉ có thể làm đến đó thôi.
Nguyễn Hướng Đông là một nguyên lão, có chút địa vị trong Hồng Môn, rất thích hợp để dọn dẹp cục diện rối rắm này của Hồng Môn Nam Dương sau khi Giang Long Huy ra đi.
Lúc đó, Mã Sơn và Tra Na Lệ cũng đi ra từ phòng làm việc.